Xót xa mùa lũ
2019-12-05 01:20
Tác giả:
Do.P
blogradio.vn - Mưa bay lất phất đủ ướt hết cả người, tôi dẫn mấy em ra sau vườn cắt rau vào luộc. Lũ vào tràn luôn vào mấy cái giếng tự đào sau hè một màu vàng thẩm. Lác đác còn lại gì sau mùa mưa bão? Nhìn mọi thứ thê lương đến đau lòng.
***
Vào khoảng thập niên 90 đó không ít gia đình còn quá đói quá khổ. Gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Một miền quê nghèo lại còn nằm sâu trong dốc núi, một năm có vài cơn lũ từ thượng nguồn đổ về lại càng khiến hoa màu hư hỏng sạch. Làm ruộng theo ý trời, trời có mưa thì làm, không mưa thì trắng tay thở dài, đất nứt đến cỏ còn chẳng thèm mọc.
Gạo không có, rau cũng khó trồng vì đất sỏi, nạn đói kéo dài người ta bỏ quê tìm đến nơi khác tha hương cầu thực. Nhà tôi đông con, miếng ăn nhiều mà người lao động chỉ có mẹ là lao động chính. Cuộc sống khó khăn càng làm con người ta suy sụp và bê tha hơn. Cha tôi càng ngày càng lún sâu vào rượu chè mặc cho bao nhiều lời khuyên nhủ từ người khác. Khi ấy tôi mới 6 tuổi, tất cả những gì tôi nhớ là cái đói réo rắt khiến mấy anh chị em đều nhìn như những hình nộm ngoài đồng kia. Anh trai bỏ học, theo một chú vào Sài Gòn làm ăn xa. Anh nhắn nhủ: “Con Ba ở nhà chăm em ráng học, Hai đi làm kiếm tiền mua đồ ăn cho mấy đứa”. Ánh mắt ngây ngốc nhìn anh Hai đầy hi vọng, gật đầu lia lịa “Dạ” một tiếng rõ to.

Tiếng chú Ba gọi sang thúc giục: "Đi mày, trễ rồi”. Anh với tay lấy chiếc ba lô vỏn vẹn có chiếc quần đùi đã cũ nát và chiếc áo cộc đã vài miếng chắp vá. Thời đấy quần áo toàn đi xin về mặc, làm gì có tiền mua đồ mới.
Mới đó đã vào tháng 10, mùa nước lũ tràn về với những giông gió liên tục. Dưới mái nhà liêu xiêu, một bếp lửa hồng sưởi ấm cho cả nhà giữa mùa đông khắc nghiệt. Ba tôi ngồi nhả khói thuốc buông vẻ mặt rầu rĩ: "Nước lên cao ri làm răng mà bắt cá được”. Mẹ ngồi nhìn mưa lo lắng nói: "Mấy đám sắn chưa nhổ kịp chắc bị rục hết củ, kiểu này mất sạch, mưa gì mưa miết, chán quá”. Tôi nhìn mẹ, rồi nhìn ba không hiểu hết nỗi lo lắng về sự đói khát in hằn trên mặt họ.
Thời đấy làm gì có điện, chỉ có ngọn đèn dầu lay lắt hắt hiu bên ngọn gió từ ngoài thổi vào. Mấy chị em ngồi bên ánh đèn canh chừng để khỏi vụt mất ánh sáng le lói ấy. Tôi lại nhớ anh Hai quá chừng, không biết anh ấy có khỏe không? Có phải chịu mưa dầm giống cả nhà không? Thương anh đi làm xa mãi chưa về thăm nhà.
Từng tiếng gió rít qua rít lại, hú lên từng tiếng như ai đang than khóc ngoài kia. Mưa càng nặng hạt, gió càng thổi. Những cái cây cũng xiên xiên vẹo vẹo, có cây đã đổ ập xuống, có cây vẫn bám trụ với chút sức còn lại. Mái nhà như cũng muốn bung ra. Nước mưa thi nhau chảy xuống cái nhà bé tí, trời đã lạnh nay nhà dột lại càng lạnh hơn. Hơn hẳn là lạnh luôn cái lòng người đang chịu đựng thiên tai. Ba mẹ xúm nhau đưa xô ra hứng nước, trông đợi trời tạnh để sửa lại.
Mấy chị em đội nón lội vào màn mưa mang theo cái rọ cái rổ, mưa trắng xóa, vì mưa lũ nên nước đục ngầu, với hi vọng úp sọt được con cá nào đó, mang về cho mẹ nướng ăn với nồi khoai đang luộc. Mùa nước lên, cá lên theo dòng nước để đẻ trứng rồi rút về sông lớn, chúng tôi men theo rãnh nước đặt cái rọ mà anh 2 tự tay đan để lại, ngồi chờ con cá mắt bẫy. Mấy đứa em vốn nhốn nháo nay ngồi im theo dõi cái rọ. Hồi hộp, mong chờ đều có đủ. Kết quả bắt được rất nhiều cá, cá nhỏ cá to đều có. Thằng cu em hí hứng ôm cá chạy một mạch về nhà.

Mưa cả ngày cả đêm, nước dâng cao nhanh chóng tràn vào hiên rồi ngập đến đầu gối . Mẹ quýnh lên bảo: "Bắt mấy con gà đem lên trên núi, ngập chết hết bây giờ”. Đêm khuya là nghe văng vẳng mấy nhà bên người ta cũng đang loay hoay trốn lũ. Ở nhà bếp có một chồng củi to, đưa mấy đứa em trèo lên, rồi đồ đạc, chẳng mấy chốc mọi người yên vị trên đống củi. Đứa em nhỏ gật gù trên tay mẹ, tôi lén nhìn mẹ thấy ánh mắt mẹ đượm buồn thở dài nhìn nước dâng lên cao. Nước lũ vàng đục, mang theo đất cát và sức tàn phá hết hoa màu của người dân vùng này. Nước cũng dần rút xuống, để lại bùn non bám đầy nhà, trời cũng đã hừng sáng. Mở mắt ra đã thấy một thảm cảnh, cây cối ngã nghiêng ngã ngửa, cây đứng cây ngã, mấy bụi chuối sau hè đã gãy thân đi mấy cây, cái buồng chuối chưa kịp chín cũng đã cụp xuống. Đám rau trồng lấy củ đã dập đi hết hai phần, tàn tạ tơi tả. Con lợn nái đứng xù lông lên và kêu ủn ỉn vì đói.
Mẹ xách xô nước hứng được tạt vào đám bùn non dưới nền nhà, hì hục lấy chổi quét bùn nhầy đi thầm mong trông trời nắng ráo như người ta vẫn thường hay nghĩ sau cơn mưa trời lại sáng ấy. Mưa bay lất phất đủ ướt hết cả người, tôi dẫn mấy em ra sau vườn cắt rau vào luộc. Lũ vào tràn luôn vào mấy cái giếng tự đào sau hè một màu vàng thẩm. Lác đác còn lại gì sau mùa mưa bão? Nhìn mọi thứ thê lương đến đau lòng.
© Do.P - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Quê hương trong tôi bình yên đến lạ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.








