Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xót xa mùa lũ

2019-12-05 01:20

Tác giả: Do.P


blogradio.vn - Mưa bay lất phất đủ ướt hết cả người, tôi dẫn mấy em ra sau vườn cắt rau vào luộc. Lũ vào tràn luôn vào mấy cái giếng tự đào sau hè một màu vàng thẩm. Lác đác còn lại gì sau mùa mưa bão? Nhìn mọi thứ thê lương đến đau lòng.

***

Vào khoảng thập niên 90 đó không ít gia đình còn quá đói quá khổ.  Gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Một miền quê nghèo lại còn nằm sâu trong dốc núi, một năm có vài cơn lũ từ thượng nguồn đổ về lại càng khiến hoa màu hư hỏng sạch. Làm ruộng theo ý trời, trời có mưa thì làm, không mưa thì trắng tay thở dài, đất nứt đến cỏ còn chẳng thèm mọc.

Gạo không có, rau cũng khó trồng vì đất sỏi, nạn  đói  kéo dài người ta bỏ quê tìm đến nơi khác tha hương cầu thực. Nhà tôi đông con, miếng ăn nhiều mà người lao động chỉ có mẹ là lao động chính. Cuộc sống khó khăn càng làm con người ta suy sụp và bê tha hơn. Cha tôi càng ngày càng lún sâu vào rượu chè mặc cho bao nhiều lời khuyên nhủ từ người khác. Khi ấy tôi mới 6 tuổi, tất cả những gì tôi nhớ là cái đói réo rắt khiến mấy anh chị em đều nhìn như những hình nộm ngoài đồng kia. Anh trai bỏ học, theo một chú vào Sài Gòn làm ăn xa. Anh nhắn nhủ: “Con Ba ở nhà chăm em ráng học, Hai đi làm kiếm tiền mua đồ ăn cho mấy đứa”. Ánh mắt ngây ngốc nhìn anh Hai đầy hi vọng, gật đầu lia lịa “Dạ” một tiếng rõ to.

Tiếng chú Ba gọi sang  thúc giục: "Đi mày, trễ rồi”. Anh với tay lấy chiếc ba lô vỏn vẹn có chiếc quần đùi đã cũ nát và chiếc áo cộc đã vài miếng chắp vá. Thời đấy quần áo toàn đi xin về mặc, làm gì có tiền mua đồ mới.

Mới đó đã vào tháng 10, mùa nước lũ tràn về với những giông gió liên tục. Dưới mái nhà liêu xiêu, một bếp lửa hồng sưởi ấm cho cả nhà giữa mùa đông khắc nghiệt. Ba tôi ngồi nhả khói thuốc buông vẻ mặt rầu rĩ: "Nước lên cao ri làm răng mà bắt cá được”. Mẹ ngồi nhìn mưa lo lắng nói: "Mấy đám sắn chưa nhổ kịp chắc bị rục hết củ, kiểu này mất sạch, mưa gì mưa miết, chán quá”. Tôi nhìn mẹ, rồi nhìn ba không hiểu hết nỗi lo lắng về sự đói khát in hằn trên mặt họ.

Thời đấy làm gì có điện, chỉ có ngọn đèn dầu lay lắt hắt hiu bên ngọn gió từ ngoài  thổi vào. Mấy chị em ngồi bên ánh đèn canh chừng để khỏi vụt mất ánh sáng le lói ấy. Tôi lại nhớ anh Hai quá chừng, không biết anh ấy có khỏe không? Có phải chịu mưa dầm giống cả nhà không? Thương anh đi làm xa mãi chưa về thăm nhà.

Từng tiếng gió rít qua rít lại, hú lên từng tiếng như ai đang than khóc ngoài kia. Mưa càng nặng hạt, gió càng thổi. Những cái cây cũng xiên xiên vẹo vẹo, có cây đã đổ ập xuống, có cây vẫn bám trụ với chút sức còn lại. Mái nhà như cũng muốn bung ra. Nước mưa thi nhau chảy xuống cái nhà bé tí, trời đã lạnh nay nhà dột lại càng lạnh hơn. Hơn hẳn là lạnh luôn cái lòng người đang chịu đựng thiên tai. Ba mẹ xúm nhau đưa xô ra hứng nước, trông đợi trời tạnh để sửa lại.

Mấy chị em đội nón lội vào màn mưa mang theo cái rọ cái rổ, mưa trắng xóa, vì mưa lũ nên nước đục ngầu, với hi vọng úp sọt được con cá nào đó, mang về cho mẹ nướng ăn với nồi khoai đang luộc. Mùa nước lên, cá lên theo dòng nước để đẻ trứng rồi rút về sông lớn, chúng tôi men theo rãnh nước đặt cái rọ mà anh 2 tự tay đan để lại, ngồi chờ con cá mắt bẫy. Mấy đứa em vốn nhốn nháo nay ngồi im theo dõi cái rọ. Hồi hộp, mong chờ đều có đủ. Kết quả bắt được rất nhiều cá, cá nhỏ cá to đều có. Thằng cu em hí hứng ôm cá chạy một mạch về nhà.

Mùa lũ thê lương

Mưa cả ngày cả đêm, nước dâng cao nhanh chóng tràn vào hiên rồi ngập đến đầu gối . Mẹ quýnh lên bảo: "Bắt mấy con gà đem lên trên núi, ngập chết hết bây giờ”.  Đêm khuya là nghe văng vẳng mấy nhà bên người ta cũng đang loay hoay trốn lũ. Ở nhà bếp có một chồng củi to, đưa mấy đứa em trèo lên, rồi đồ đạc, chẳng mấy chốc mọi người yên vị trên đống củi. Đứa em nhỏ gật gù trên tay mẹ, tôi lén nhìn mẹ thấy ánh mắt mẹ đượm buồn thở dài nhìn nước dâng lên cao. Nước lũ vàng đục, mang theo đất cát và sức tàn phá hết hoa màu của người dân vùng này. Nước cũng dần rút xuống, để lại bùn non bám đầy nhà, trời cũng đã hừng sáng. Mở mắt ra đã thấy một thảm cảnh, cây cối ngã nghiêng ngã ngửa, cây đứng cây ngã, mấy bụi chuối sau hè đã gãy thân đi mấy cây, cái buồng chuối chưa kịp chín cũng đã cụp xuống. Đám rau trồng lấy củ đã dập đi hết hai phần, tàn tạ tơi tả. Con lợn nái đứng xù lông lên và kêu ủn ỉn vì đói.

Mẹ xách xô nước hứng được tạt vào đám bùn non dưới nền nhà, hì hục lấy chổi quét bùn nhầy đi thầm mong trông trời nắng ráo như người ta vẫn thường hay nghĩ sau cơn mưa trời lại sáng ấy. Mưa bay lất phất đủ ướt hết cả người, tôi dẫn mấy em ra sau vườn cắt rau vào luộc. Lũ vào tràn luôn vào mấy cái giếng tự đào sau hè một màu vàng thẩm. Lác đác còn lại gì sau mùa mưa bão? Nhìn mọi thứ thê lương đến đau lòng.

© Do.P - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Quê hương trong tôi bình yên đến lạ

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top