Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những lời ru của ngoại

2021-01-20 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Ở cách xa nhau nhưng ngoại luôn quan tâm, luôn gọi điện hỏi thăm má con bao lần, còn dặn dò tụi con phải chăm sóc má, có lúc còn trách hờn tụi con nữa, ngoại cứ sợ má con ở một mình lỡ có chuyện gì. Ngoại ơi, ngoại đã trăm tuổi rồi đó, ngoại luôn làm con phải chảy nước mắt.

 

***

Ngoại ơi

Con viết vậy thôi, chứ sự thật ngoại chưa từng ru con bao giờ. Con chỉ thấy ấm áp mỗi khi nhớ về những lời dặn dò ân cần của ngoại, những chỉ dẫn xoay quanh việc làm sao để là một người phụ nữ trọn vẹn cho cả gia đình, cho cả công việc ngoài xã hội.

Với con, đó là những lời ru.

Khi con còn nhỏ, ngoại hay vào thăm ba má con, chơi với mấy chị em con, lúc đó ngoại còn khỏe, đi lại nhanh nhẹn, làm việc gì cũng nhanh xong. Nhưng con thấy ngoại rất hung, điều nằm ngoài dự đoán của con. Khi lần đầu tiên con gặp ngoại, nhìn ngoại ăn trầu bỏm bẻm, lại rất hay cười, con cứ nghĩ ngoại hiền lắm, ai dè dần dần tiếp xúc con tá hỏa khi thấy ngược lại, nhưng nghe những gì ngoại tâm sự, con lại thấy kính phục, con biết con có một bà ngoại rất bản lĩnh.

Nhưng con vẫn nói với má con

Má ơi, con thấy ngoại hung quá

Má con cười, má nói ngoại hung nổi tiếng cả một vùng ngoài đó, đến nỗi giặc tây còn phải sợ, mỗi khi tụi nó bắt ngoại để tra khảo về ông ngoại con, hồi đó ông ngoại đi hoạt động cho bên mình, chỉ lâu lâu ông mới lẻn về nhà trong đêm khuya để thăm trộm ngoại và mấy dì, mấy cậu. Theo như những gì con nghe má con và mọi người kể lại, ông ngoại là cộng sản nòi thời đó, ông hoạt động bí mật trên núi, nhiều phen đã làm giặc thất kinh hồn vía và thiệt hại nặng nề. Tụi tây đoán được nên đã bắt ngoại để tra tấn, để gây sức ép buộc ông ngoại phải ra mặt, nhưng không ngờ ngoại đã quá thông minh và kiên cường, mọi người nói vậy, nên tụi giặc không làm gì được phải thả ngoại về.

Đất nước thống nhất, ông ngoại trở về khỏe mạnh, cả nhà đoàn tụ sum vầy, vui không kể xiết. Nhưng một người cậu của con đã mãi mãi nằm lại ở chiến trường, sau đó ngoại được phong danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Đã có một lần chính Chủ tịch nước đã trực tiếp đến thăm và tặng quà cho ngoại, tiếc là khi đó ông ngoại con đã qua đời.

 

Ngoại ơi

Khi má con tiết lộ cho mấy chị em một sự thật, là ngoại không phải là bà ngoại ruột, rằng bà ngoại ruột của con đã mất khi má con chỉ mới ba tuổi, bà bị giặc tây bắn chết khi chúng đi càn quét trong làng, ngoại là bạn của bà ngoại con, đã đem má con về nuôi và chăm sóc không khác gì con ruột cho đến tận hôm nay. Nói thật nếu má con không nói ra tụi con sẽ không thể nào biết, vì không chỉ riêng ngoại, cả ông ngoại, cả mấy dì đều quá gắn bó thân thiết ruột rà mỗi khi vào nhà con chơi, mỗi khi cả nhà con ra ngoài đó, có chuyện gì cũng thông báo gọi điện cho nhau, mọi lúc, mọi nơi.

Con cảm nhận còn hơn cả ruột thịt.

Ông bà ngoại và mấy dì luôn nói rằng má con hay mặc cảm chuyện má là con nuôi nên mọi người đã luôn hết sức xóa đi cho má mặc cảm đó, và con biết, tình thương của mọi người là rất thật, luôn dành cho má con. Ở cách xa nhau nhưng ngoại luôn quan tâm, luôn gọi điện hỏi thăm má con bao lần, còn dặn dò tụi con phải chăm sóc má, có lúc còn trách hờn tụi con nữa, ngoại cứ sợ má con ở một mình lỡ có chuyện gì.

Ngoại ơi, ngoại đã trăm tuổi rồi đó, ngoại luôn làm con phải chảy nước mắt.

Một lần ngoại vào chơi, má bảo con nấu chè cho ngoại ăn. Con nấu xong được ngoại khen hết lời, ngoại nói chè đậu đen tưởng đơn giản nhưng rất khó nấu cho ngon, ngoại khen làm con phổng mũi, ngoại còn bảo nói cho ngoại nghe con đã làm thế nào, làm sao để hạt đậu vừa mềm, vừa bùi, vừa ngấm được vị ngọt của đường hòa quyện vào. Ngoại và má con giống nhau như đúc khi hay nói câu này mỗi khi con làm tốt điều gì

Con làm dâu được rồi đó

Lúc đó con đã nói vui là

Con chỉ làm cô dâu thôi, chứ không biết làm dâu.

Vậy mà lúc đám cưới con, ngoại và mấy dì đều có mặt, lần đó con bận rộn nên không nói chuyện với ngoại được nhiều, chỉ ôm hôn ngoại một cái.

Con thích nhất là được nhìn ngoại giã trầu và ăn trầu, nhìn ngoại ăn ngon lành mà con cứ thắc mắc trầu có gì ngon sao ngày nào ngoại cũng ăn, ngoại mắng con rồi nói khi nào già đi như ngoại con sẽ biết vị của trầu như nào. Con le lưỡi, eo ôi, có già đi con cũng không ăn, trầu gì mà cứ nhổ ra nước có màu đỏ ghê quá, ngoại đã chửi con cái câu quen thuộc

Tổ cha bây

Không hiểu sao con lại rất thích thú khi nghe ngoại chửi vậy, con thích thú với chất giọng quảng đặc sệt của ngoại, với cách nói chuyện vừa rất hung vừa rất dí dỏm của ngoại.

Ngoại ơi, con nhớ nhất món ăn ruột mà ngoại hay làm

Món xôi chè

Con chưa biết, chưa thấy ngoại làm bao giờ, những lần vào nhà con chơi ngoại đã làm sẵn và mang theo làm quà cho cả nhà con, ngoại nói khi nào con ra ngoài đó ngoại sẽ chỉ cho con. Nhưng mấy dì nói lại với con là mấy dì đã học được của ngoại cách làm nhưng có cố gắng đến mấy vẫn không làm sao có thể làm ngon như ngoại được.

Lúc nhỏ con còn hay ăn ngọt nhưng càng lớn lên không hiểu sao con không thích nữa, cứ nhìn thấy đồ ngọt là ngán, những lúc đi chơi với bạn bè, ăn một chén chè nhỏ hay một ly chè là phải uống bù thật nhiều nước, con chỉ uống sinh tố nhưng thật ít đường thôi.

Còn món này nữa

Món mì quảng

Đây là món con thích ăn nhất, dì Nhị làm món này tuyệt vời luôn, lúc cả nhà con ra chơi ngoài đó, con đã được ăn thỏa thích, ngày nào cũng ăn, không ngán, không thèm cơm luôn.

Lần đó, con được đi chơi nhiều nơi, được đi thăm phố cổ Hội An, cảm giác lâng lâng khó tả khi đi bộ trong lòng phố toàn là đèn lồng, được thưởng thức dư vị đặc biệt của một thành phố nổi tiếng về du lịch của cả nước. Rõ ràng Đà Nẵng có một nét rất riêng, rất biết tận dụng thế mạnh của mình để hút du khách.

Năm nay quê mình ngoài đó chịu dịch bệnh và bão lũ dữ quá, con nghe mà cứ xót trong lòng, vẫn biết ngoại và mấy dì chẳng sao hết, ngoại còn khỏe hơn má con nữa, nhưng em con nói mọi người bỏ vào Sài Gòn để mưu sinh nhiều lắm, vì ngoài đó chủ yếu sống dựa vào du lịch.

Con cầu mong sao dịch mau chóng qua đi.

Con thật sự kính phục và thán phục ngoại, dù gần trăm tuổi rồi, ngoại vẫn còn nguyên uy lực, trí lực để mọi người phải sợ, phải làm theo.

Và con biết, ngoại vẫn luôn nhai trầu bỏm bẻm như ngày nào.

Ngoại yêu thương

Con vẫn nhớ lắm lắm món xôi chè, món mì quảng quê mình, nhớ lắm những câu mắng chửi của ngoại, nhớ lắm hai bàn tay thô cứng mà những ngón tay thì toàn là màu đỏ của nước trầu. Con rất vui vì biết ngoại vẫn còn khỏe lắm.

Hẹn một ngày không xa con lại về thăm ngoại, lại hát cho ngoại nghe, ngoại chịu hông. Ngoại ráng chờ con nghe.

 

“Quê em miền trung du

Đồng vui lúa xanh rờn, giặt tràn lên đốt phá

Anh về quê cũ, đi diệt thù giữ quê

Giặt tan đón anh về

Từ mờ sáng tinh mơ

Anh đi trong bóng cờ, giữ vững đồng quê ta

Đây, bao người mong ngóng, quân ta đã về, quân ta đã về…”

© Hải anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những người phụ nữ không có 8/3 | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top