Những lời ru của ngoại
2021-01-20 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Ở cách xa nhau nhưng ngoại luôn quan tâm, luôn gọi điện hỏi thăm má con bao lần, còn dặn dò tụi con phải chăm sóc má, có lúc còn trách hờn tụi con nữa, ngoại cứ sợ má con ở một mình lỡ có chuyện gì. Ngoại ơi, ngoại đã trăm tuổi rồi đó, ngoại luôn làm con phải chảy nước mắt.
***
Ngoại ơi
Con viết vậy thôi, chứ sự thật ngoại chưa từng ru con bao giờ. Con chỉ thấy ấm áp mỗi khi nhớ về những lời dặn dò ân cần của ngoại, những chỉ dẫn xoay quanh việc làm sao để là một người phụ nữ trọn vẹn cho cả gia đình, cho cả công việc ngoài xã hội.
Với con, đó là những lời ru.
Khi con còn nhỏ, ngoại hay vào thăm ba má con, chơi với mấy chị em con, lúc đó ngoại còn khỏe, đi lại nhanh nhẹn, làm việc gì cũng nhanh xong. Nhưng con thấy ngoại rất hung, điều nằm ngoài dự đoán của con. Khi lần đầu tiên con gặp ngoại, nhìn ngoại ăn trầu bỏm bẻm, lại rất hay cười, con cứ nghĩ ngoại hiền lắm, ai dè dần dần tiếp xúc con tá hỏa khi thấy ngược lại, nhưng nghe những gì ngoại tâm sự, con lại thấy kính phục, con biết con có một bà ngoại rất bản lĩnh.
Nhưng con vẫn nói với má con
Má ơi, con thấy ngoại hung quá
Má con cười, má nói ngoại hung nổi tiếng cả một vùng ngoài đó, đến nỗi giặc tây còn phải sợ, mỗi khi tụi nó bắt ngoại để tra khảo về ông ngoại con, hồi đó ông ngoại đi hoạt động cho bên mình, chỉ lâu lâu ông mới lẻn về nhà trong đêm khuya để thăm trộm ngoại và mấy dì, mấy cậu. Theo như những gì con nghe má con và mọi người kể lại, ông ngoại là cộng sản nòi thời đó, ông hoạt động bí mật trên núi, nhiều phen đã làm giặc thất kinh hồn vía và thiệt hại nặng nề. Tụi tây đoán được nên đã bắt ngoại để tra tấn, để gây sức ép buộc ông ngoại phải ra mặt, nhưng không ngờ ngoại đã quá thông minh và kiên cường, mọi người nói vậy, nên tụi giặc không làm gì được phải thả ngoại về.
Đất nước thống nhất, ông ngoại trở về khỏe mạnh, cả nhà đoàn tụ sum vầy, vui không kể xiết. Nhưng một người cậu của con đã mãi mãi nằm lại ở chiến trường, sau đó ngoại được phong danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Đã có một lần chính Chủ tịch nước đã trực tiếp đến thăm và tặng quà cho ngoại, tiếc là khi đó ông ngoại con đã qua đời.
Ngoại ơi
Khi má con tiết lộ cho mấy chị em một sự thật, là ngoại không phải là bà ngoại ruột, rằng bà ngoại ruột của con đã mất khi má con chỉ mới ba tuổi, bà bị giặc tây bắn chết khi chúng đi càn quét trong làng, ngoại là bạn của bà ngoại con, đã đem má con về nuôi và chăm sóc không khác gì con ruột cho đến tận hôm nay. Nói thật nếu má con không nói ra tụi con sẽ không thể nào biết, vì không chỉ riêng ngoại, cả ông ngoại, cả mấy dì đều quá gắn bó thân thiết ruột rà mỗi khi vào nhà con chơi, mỗi khi cả nhà con ra ngoài đó, có chuyện gì cũng thông báo gọi điện cho nhau, mọi lúc, mọi nơi.
Con cảm nhận còn hơn cả ruột thịt.
Ông bà ngoại và mấy dì luôn nói rằng má con hay mặc cảm chuyện má là con nuôi nên mọi người đã luôn hết sức xóa đi cho má mặc cảm đó, và con biết, tình thương của mọi người là rất thật, luôn dành cho má con. Ở cách xa nhau nhưng ngoại luôn quan tâm, luôn gọi điện hỏi thăm má con bao lần, còn dặn dò tụi con phải chăm sóc má, có lúc còn trách hờn tụi con nữa, ngoại cứ sợ má con ở một mình lỡ có chuyện gì.
Ngoại ơi, ngoại đã trăm tuổi rồi đó, ngoại luôn làm con phải chảy nước mắt.
Một lần ngoại vào chơi, má bảo con nấu chè cho ngoại ăn. Con nấu xong được ngoại khen hết lời, ngoại nói chè đậu đen tưởng đơn giản nhưng rất khó nấu cho ngon, ngoại khen làm con phổng mũi, ngoại còn bảo nói cho ngoại nghe con đã làm thế nào, làm sao để hạt đậu vừa mềm, vừa bùi, vừa ngấm được vị ngọt của đường hòa quyện vào. Ngoại và má con giống nhau như đúc khi hay nói câu này mỗi khi con làm tốt điều gì
Con làm dâu được rồi đó
Lúc đó con đã nói vui là
Con chỉ làm cô dâu thôi, chứ không biết làm dâu.
Vậy mà lúc đám cưới con, ngoại và mấy dì đều có mặt, lần đó con bận rộn nên không nói chuyện với ngoại được nhiều, chỉ ôm hôn ngoại một cái.
Con thích nhất là được nhìn ngoại giã trầu và ăn trầu, nhìn ngoại ăn ngon lành mà con cứ thắc mắc trầu có gì ngon sao ngày nào ngoại cũng ăn, ngoại mắng con rồi nói khi nào già đi như ngoại con sẽ biết vị của trầu như nào. Con le lưỡi, eo ôi, có già đi con cũng không ăn, trầu gì mà cứ nhổ ra nước có màu đỏ ghê quá, ngoại đã chửi con cái câu quen thuộc
Tổ cha bây
Không hiểu sao con lại rất thích thú khi nghe ngoại chửi vậy, con thích thú với chất giọng quảng đặc sệt của ngoại, với cách nói chuyện vừa rất hung vừa rất dí dỏm của ngoại.
Ngoại ơi, con nhớ nhất món ăn ruột mà ngoại hay làm
Món xôi chè
Con chưa biết, chưa thấy ngoại làm bao giờ, những lần vào nhà con chơi ngoại đã làm sẵn và mang theo làm quà cho cả nhà con, ngoại nói khi nào con ra ngoài đó ngoại sẽ chỉ cho con. Nhưng mấy dì nói lại với con là mấy dì đã học được của ngoại cách làm nhưng có cố gắng đến mấy vẫn không làm sao có thể làm ngon như ngoại được.
Lúc nhỏ con còn hay ăn ngọt nhưng càng lớn lên không hiểu sao con không thích nữa, cứ nhìn thấy đồ ngọt là ngán, những lúc đi chơi với bạn bè, ăn một chén chè nhỏ hay một ly chè là phải uống bù thật nhiều nước, con chỉ uống sinh tố nhưng thật ít đường thôi.
Còn món này nữa
Món mì quảng
Đây là món con thích ăn nhất, dì Nhị làm món này tuyệt vời luôn, lúc cả nhà con ra chơi ngoài đó, con đã được ăn thỏa thích, ngày nào cũng ăn, không ngán, không thèm cơm luôn.
Lần đó, con được đi chơi nhiều nơi, được đi thăm phố cổ Hội An, cảm giác lâng lâng khó tả khi đi bộ trong lòng phố toàn là đèn lồng, được thưởng thức dư vị đặc biệt của một thành phố nổi tiếng về du lịch của cả nước. Rõ ràng Đà Nẵng có một nét rất riêng, rất biết tận dụng thế mạnh của mình để hút du khách.
Năm nay quê mình ngoài đó chịu dịch bệnh và bão lũ dữ quá, con nghe mà cứ xót trong lòng, vẫn biết ngoại và mấy dì chẳng sao hết, ngoại còn khỏe hơn má con nữa, nhưng em con nói mọi người bỏ vào Sài Gòn để mưu sinh nhiều lắm, vì ngoài đó chủ yếu sống dựa vào du lịch.
Con cầu mong sao dịch mau chóng qua đi.
Con thật sự kính phục và thán phục ngoại, dù gần trăm tuổi rồi, ngoại vẫn còn nguyên uy lực, trí lực để mọi người phải sợ, phải làm theo.
Và con biết, ngoại vẫn luôn nhai trầu bỏm bẻm như ngày nào.
Ngoại yêu thương
Con vẫn nhớ lắm lắm món xôi chè, món mì quảng quê mình, nhớ lắm những câu mắng chửi của ngoại, nhớ lắm hai bàn tay thô cứng mà những ngón tay thì toàn là màu đỏ của nước trầu. Con rất vui vì biết ngoại vẫn còn khỏe lắm.
Hẹn một ngày không xa con lại về thăm ngoại, lại hát cho ngoại nghe, ngoại chịu hông. Ngoại ráng chờ con nghe.
“Quê em miền trung du
Đồng vui lúa xanh rờn, giặt tràn lên đốt phá
Anh về quê cũ, đi diệt thù giữ quê
Giặt tan đón anh về
Từ mờ sáng tinh mơ
Anh đi trong bóng cờ, giữ vững đồng quê ta
Đây, bao người mong ngóng, quân ta đã về, quân ta đã về…”
© Hải anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những người phụ nữ không có 8/3 | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu