Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi thơ có ngoại là tuổi thơ hạnh phúc nhất của con

2020-09-08 01:20

Tác giả: Minh Nguyệt


blogradio.vn - Tuổi thơ của tôi vui có, buồn có nhưng đó là những ngày tháng mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Dù ông bà ngoại đã mất rồi, chị Ngọc và những đứa trẻ ngày ấy cũng đã lớn nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ấm áp khi nhớ về những năm tháng được ở cùng ông bà ngoại. 

***

Hồi còn nhỏ, nhớ nhất là những ngày tháng bên nhà ngoại, mỗi lần bố đi con xe đạp kêu cút kít từ xa là tôi biết chắc mình sắp phải về nhà và không ai khác  bố là người đón tôi về. Những lúc đó tôi sẽ chạy một mạch đi trốn nhưng không nhớ nổi bố đã dùng thủ thuật gì mà tôi lúc nào cũng bị hiện hình, rồi ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ.

Nhà tôi và nhà ngoại cách nhau bởi con sông, bố mẹ bận làm ăn nên từ nhỏ tôi đã được ông bà chăm chút. Cả một khoảng thời gian dài, tôi đã quen với tất cả lũ trẻ con trong xóm, thậm chí có những đứa lớn tuổi hơn vẫn nể gọi tôi hai tiếng “Đại ca”. Nghe thì hùng hổ thật đấy nhưng hồi ấy “Đại ca” giống như biệt danh thôi, chứ nghĩ lại làm gì có “Đại ca” nào ngày ngày lên bờ đê mải chơi đến mòn đít quần, trưa lại đi đổ dế, chiều cởi trần tắm sông. Nhưng phải công nhận, hồi ấy tôi luôn là đứa đầu sỏ trong mọi trò.

Thỉnh thoảng bố tôi mới qua ngoại đón tôi về nhà, ấy thế mà tôi chả thích. Mỗi lần về là tôi khóc om sòm, bọn trẻ con trong xóm thì chạy lẽo đẽo theo sau xe đạp nhỏ của bố, rơm rớm nước mắt chạy ra tận bến đò để tạm biệt tôi. Chúng ríu rít vừa vẫy tay chào vừa hét

“Đại ca về nhớ, hôm nào lại sang, hôm nào sang, bọn em ra đón”.

Nghe thế tôi lại càng nức nở, không muốn bỏ về, bố tôi thấy thế nhíu mày mà gắt lên. 

“Không khóc nữa”.

Mặt tôi xị xuống, không nói không rằng. Cả một quãng đường bố hỏi gì tôi cũng không nói. Cho đến khi gần đến một cái điếm nhỏ bố đột nhiên dừng lại hỏi.

bovacongai2g

“Ăn bánh đa hay bỏng?”

Các cơ trên khuôn mặt tôi vẫn không hề thay đổi, duy nhất trong miệng phát ra một câu gọn lỏn “Bỏng ạ”.

Thế rồi bố mua cho tôi một túi bỏng, ngon đến mức suýt nữa tôi quên là mình đang dỗi nhưng tôi vừa ăn vừa khóc.

Về nhà được mấy hôm tôi lại quay trở lại bên kia sông, sang tới nơi tôi chỉ kịp chạy vào nhà chào ông, chào bà rồi chạy tót đi tìm những người bạn bè chiến hữu, mải chơi đến nỗi quên cả giờ về ăn cơm. Mỗi lần như thế là bà tôi lại đi tìm tôi.

Cái dáng của bà thoăn thoắt nhưng vẫn không nhanh bằng tôi chạy vì lần nào bà cầm roi tôi cũng đã nhanh chân chạy xa tít mù tắp. Trong lúc chạy tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài câu.

“Về nhanh không bà đánh đòn đấy”.

Trong lúc bà tức giận, bà sẽ gắt lên nhưng trong mắt tôi bà giống như bà tiên vậy, lúc nào cũng rất yêu thương tôi. Chiều nào bà cũng cho tôi dăm bảy đồng mua bánh rán, bánh khoai. Bà thương tôi vì còn nhỏ đã phải xa bố mẹ nên mỗi lần sang tôi đều được bà dành dụm cho một ít bánh, ít quà. Ông thấy thế bèn bảo.

 “Đấy, cháu gái của bà, lúc nào cũng được ưu tiên nhé”.

bangoai1b

Tôi sung sướng cầm quà chạy đi khoe khắp xóm, rồi chia nhau ăn.

Sống cùng ông bà còn có chị tôi, chị ấy tên là Ngọc. Con của bác, bác là chị gái của mẹ tôi. Mỗi lần sang ngoại, chị Ngọc hay dẫn tôi đi chơi, đi mua kem rồi ăn vặt. Nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn chí chóe đánh nhau.

Tuổi thơ của tôi vui có, buồn có nhưng đó là những ngày tháng mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Dù ông bà ngoại đã mất rồi, chị Ngọc và những đứa trẻ ngày ấy cũng đã lớn nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ấm áp khi nhớ về những năm tháng được ở cùng ông bà ngoại. 

© Minh Nguyệt - blogradio.vn

 

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Minh Nguyệt

Cuộc đời chỉ là thử thách, sợ gì mà không tiến về phía trước. Ngã thì lại đứng dậy rồi đi tiếp.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top