Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có nội ở đây rồi

2022-02-12 01:15

Tác giả: Tiêu Xanh


blogradio.vn -  Tôi muốn về ngay. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để trở về, tôi nhớ lại câu hát đi xa để trở về mà lòng rộn ràng khôn xiết nhưng hơn hết nôn nao nhất trong cảm xúc ấy vẫn là câu nói của nội tôi “Về nội dẫn đi thăm mộ”.

***

Tôi bắt đầu nhận những cuộc gọi của nội tôi khi còn hai tuần nữa đến tết. Không giống với mọi lần, lần này nội bỏ qua những câu hỏi thăm học hành thế nào, sống ra sao ở cái đất Sài Gòn đông người nhưng cô đơn đến lạ lùng. Nhấc máy lên nghe, câu đầu nội hỏi tôi là “Khi nào về quê con, về đây cùng nội lên thăm mộ cho biết dòng biết họ”. Mỗi lần nghe tôi đều ứa nước mắt bởi chính tôi cũng không biết khi nào được về. Tôi đang đợi một kì tích, kì tích của chương trình SAC - chuyến xe mùa xuân sẽ trao tặng tôi một tấm vé miễn phí để tôi được về nhà ăn Tết.

Cảm giác trống vắng nhớ nhà, nhớ lại những kỉ niệm xưa của một người sinh viên xa quê sao lại bỗng dưng trở nên nghẹn ngào đến vậy. Ôi mấy đứa em giờ đã lớn từng nào rồi, cái chòi bếp của nội mới bị cơn bão quét qua sụp xuống giờ sửa lại ra sao rồi. Tôi nhớ lắm. Tôi muốn về ngay. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để trở về, tôi nhớ lại câu hát đi xa để trở về mà lòng rộn ràng khôn xiết nhưng hơn hết nôn nao nhất trong cảm xúc ấy vẫn là câu nói của nội tôi “Về nội dẫn đi thăm mộ”.

Sài Gòn cuối năm dường như cũng thay áo ăn Tết. Con đường ngập hoa đón tết, người người tranh thủ sắp xếp công việc còn lại về quê ăn tết. Còn tôi, tôi cảm nhận được cái se se lạnh lúc sáng sớm. Cái không khí như muốn níu giữ bước chân người dưng hãy để lại chút ít niềm vui Tết. Rồi ngày tôi mong chờ nhất cũng đến, tôi nhìn chào tạm biệt Sài Gòn - nơi tôi sinh sống thứ hai trên đời và lên xe. 

ba_-_13

Cảm xúc khó tả quá, tôi không biết đang vui vì sắp về quê hay còn luyến tiếc điều gì nơi đất khách quê người. Nhưng dù sao, cái suy nghĩ ấy cũng vội vụt tắc trong đầu. Chỉ còn mười mấy tiếng nữa thôi là đến nhà, tôi vui lắm, vui vì biết rằng ở nơi đó có người đang chờ tôi về và có lời hứa tôi cần thực hiện.

Về rồi, về tới nhà rồi. Tôi thấy đằng xa, mẹ đang chờ tôi. Mẹ vẫn vậy. Câu đầu tiên mẹ nói vẫn là “Con ranh, tưởng mày quên đường về rồi chớ”. Tôi biết mẹ nói vậy thôi chứ mẹ thương tôi lắm. Tôi nôn về một thì mẹ tôi nôn tôi về mười. Tôi không để ý lời mẹ nói thêm gì nữa, tôi chỉ thấy ran ran tiếng gió rít qua cánh đồng bay qua đồi núi và đến với tai tôi. Đúng rồi, quê hương ta đó, Hoài Sơn ơi, tôi về rồi đây.

Nhà nội và ngoại tôi gần nhau, tôi chạy ra ngoại rồi phóng lên nhà nội. “Nội ơi nội, con về rồi đây, mùng 1 nội dẫn con đi theo thăm mộ cô hai với mộ dòng họ nữa nha nội”, tôi sung sướng reo lên khi mới vào đến sân nhà. Nội tôi năm nay đã ngoài 70. Nội không còn khỏe như trước nữa nhưng còn minh mẫn lắm. Tôi ôm nội, nội cốc đầu tôi “Ừ, về rồi đó hả, mùng 1 nội dẫn đi cho nhớ dòng nhớ họ”.

Tôi lẽo đẽo theo sau nội cùng mấy người anh, em như hồi còn nhỏ. Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đi cùng nội thăm mộ vào mùng 1 Tết. Vẫn con đường đó, vẫn những người đó nhưng chỉ khác là tôi và mọi người đều lớn hơn hôm qua. Ánh nắng ban chiều chiếu qua kẽ lá rọi và mặt nội tôi, làm da mặt nội thêm nhăn nheo.

ba_-0

Đi qua con đường dốc núi, tôi thuận miệng hỏi nội “Tại sao đã già yếu hơn nhiều mà nội vẫn cứ đi lên mộ vậy nội”. Nội nói ngon ơ cứ như còn ở độ xuân thì, khỏe mạnh của sức trẻ “Nội mày còn sức là còn đi được. Tao đi để dẫn tụi mày đi để sau này tao không đi được còn tụi mày thay tao đi”.

Cầm nắm hương trên tay, nội chia cho các cháu vào thắp hương cho cô hai. Chăm sóc lại nấm mồ, tôi nhận thấy nội rưng rưng. Nội dặn tụi tôi “Sau này, nhớ chỗ này rồi đến để tảo mộ nghe, đặc biệt là Đào nghe con, con lớn nhất phải biết bảo ban các em để nó nhớ, nghe không”. Tôi cười vâng vâng, dạ dạ “Nội con còn đây mà lo gì, nội phải mạnh khỏe nhiều năm nữa để còn nhắc nhở tụi con chứ”. Tiếng lá rừng xào xạc trong gió nghe rù rì, rú rí, mây trên trời bồng bềnh buổi ban chiều. 

Tôi cùng nội quay về nhà, sắp hết một ngày Tết. Nhưng dù sao tôi đã làm một việc ý nghĩa. Tết là đây chứ đâu.

© Tiêu Xanh - blogradio.vn

Xem thêm: Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mảnh hồn quê

Mảnh hồn quê

Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo

Nghề giáo

Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi

Những ngày xanh tươi

Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói

Lời yêu chưa nói

Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo

Vang vọng tiếng sáo

Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường

Đời là những cung đường

Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

back to top