Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một lần dang cánh tay thật rộng

2023-03-11 01:30

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Một lần, dang cánh tay thật rộng để đón vào lòng những gì đẹp đẽ nhất. Ghì chặt bầu không khí ấy vào lòng và cố tình níu giữ. Gió rời tay, hương cũng quyện vào gió mà hững hờ trôi tuột. Ta tiếc gì một nụ cười miễn cưỡng để được tử tế một lần cuối cùng trong muôn vạn lần thứ tha.

***

Một lần, dang cánh tay thật rộng để đón vào lòng những gì đẹp đẽ nhất. Ghì chặt bầu không khí ấy vào lòng và cố tình níu giữ. Gió rời tay, hương cũng quyện vào gió mà hững hờ trôi tuột. Ta tiếc gì một nụ cười miễn cưỡng để được tử tế một lần cuối cùng trong muôn vạn lần thứ tha.

Chóng vánh đến lạ thường, người qua đường chưa một lần vì ta mà dừng bước, mưa vẫn cứ rơi, hắt vào hiên nhà làm mềm đi lớp giẻ lau chưa kịp đem cất. Tâm tư nhàu nát từ bao giờ, bỗng cơn mưa ùa vào như đào xới thêm bao ngổn ngang – thổn thức. Ta còn gì đâu, trong đầu chất chứa chi toàn bao vụn vỡ - ừ! Niềm cũ kỷ lúc nào cũng đưa con người ta về miền an yên nhất, hoặc chí ít cũng khiến ta nhẹ lòng. Nhưng sao lần này lạ quá, niềm cũ trong ta giờ như hàng vạn mũi kim giằn xéo vào da thịt, khắc khoải những điều gì cũng chẳng rõ nhưng chắc chắn nó chẳng thể phai mờ.

Khép hờ chiếc rèm cửa, như len lỏi vào ta là mùi của đóa hồng khô được cất đó từ thuở nào. Trách lòng cứ cất chi hoài những hoài niệm đã phũ đầy hương cũ kỹ, bất giác mỉm cười – ta tự trách mình bao lần, nhưng thật tâm chưa một lần người trao ta tư cách được trách người dù chỉ là một chút. 

nhung-cuoc-tinh-dang-do-deu-la-do-duyen-chua-den-758x506_(1)

Trái đất xoay vòng, thời gian cũng trôi tuột, ta như những người cơ nhỡ đang tìm mớ tình thương trong chiếc áo phong phanh bao kẻ lạ qua đường – người nhìn ta rồi cười nhạo vì sự khờ khạo của kẻ khát tình, người ở lại đôi lời thủ thỉ vì họ thấy bản thân mình trong ta, còn có người ở lại với ta ngày ngày tháng tháng… nhưng đã quá chán trường cũng rời bỏ ta mà đi. Nhìn lại, âu cũng là những người đang cố định hình bản thân trên tình trường, kẻ qua đường chỉ cần đèn xanh là vội bước chứ nghĩ chi nhiều chuyện đèn đỏ kéo dài trong bao lâu.

Trang nhật ký đã lâu không viết, lật đến điểm cuối cùng là chiếc mặt cười ta vẽ thật ngô nghê. Tay muốn viết vội vài dòng, nhưng kiềm lòng không nỡ viết. Ta sợ làm màu hồng trang giấy kia bị nhoè đi vì tiếng tâm tư nát vụn, chọn cách kiềm lòng như cứu rỗi những nỗi lòng đã qua. Muôn trùng sóng biển muốn dạt vào bờ nhưng đâu phải con sóng nào cũng về đến, thậm chí muốn vỗ nhẹ rồi vỡ tan cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy bờ. 

Cơ bản, trong lòng ta luôn muốn được làm những điều mình thích, chiếm hữu những gì mình quan tâm nên cứ một lần thất vọng là tâm tình lại như bọt biển trào, tan vỡ thật giòn trong dòng sóng rồi cũng nhẹ nhàng mất hút vào lòng đại dương.

Chọn cách không khơi màu quá khứ, ta xây cho mình bức tường thành cứng cỏi. ai nhìn vào, sẽ bảo ta là kẻ thờ ơ, ừ! cũng mặc kệ bao lời bàn ra tán vào, bởi lẽ những khi đau ta nào đâu thấy họ. 

anh-nhat-dinh-phai-ve-vi-em-van-cho-758x506

Những mối quan hệ xung quanh ngỡ như một sợi tơ treo mành, dễ lung lay, dễ cứa vào tay nhưng cũng thật dễ đứt. Cũng không biết từ khi nào, sống một mình ta trong những  mối quan hệ xung quanh lại mang đến cảm giác an toàn, ngủ vùi trong niềm tin không ai bên cạnh đôi lúc lại rèn thêm cho bản thân một loại năng lực – năng lực tái tạo cảm xúc và tự chữa lành bản thân.

Gạt tay bật một bài hát thật hay nhưng sao tâm trí không thể nào cảm thấu, có lẽ chả có nốt nhạc nào trầm lặng đến xót lòng như những chuyện đang văng vẳng trong đầu. Khuyên bản thân thôi đừng giằng xéo cảm xúc trong tâm nhưng cứ thích biến mình thành kẻ bi lụy, lụy vì người, còn bi vì những chuyện đã qua. Có gã hề nào chưa từng khóc trong cuộc đời thực tế ?, có quả bóng bay nào chưa từng vỡ nát sau khi được thỏi căn?. 

Chuyện hợp tan cũng theo quy luật được-mất tồn tại muôn vạn ngàn năm không ai chưa từng trải, chỉ là họ chọn cách đối mặt với nó như thế nào và vượt qua nó ra làm sao. Ta nhìn vào nghĩ họ can trường, khi chưa một lần thấy họ yếu đuối, ta nghĩ họ vô tư vì cả một đoạn đường điều họ làm chỉ là cười. Thực ra ta chỉ là ánh trăng huyền nhạt, chỉ soi được một phần của trái đất, thứ ta nhìn được chỉ là thứ người khác muốn cho ta nhìn.

Con tằm nhả tơ cơ bản không phải cho người ta lấy tơ đi dệt, chỉ là vô tình tơ tằm có thể hữu dụng trong cuộc sống của con người. Xây dựng yêu thương cũng vậy, cất công bồi dưỡng những tháng ngày rồi khi đã đủ trưởng thành thì tình yêu cũng bị người ta mang đi mất, mà cũng không hẳn là mất, nó chỉ chuyển từ người mình yêu sang người mình đã từng yêu. Phải vui hay buồn khi nhắc lại những chuyện đã qua trong quá khứ, chọn cách ẩn náu vào tận cùng của tâm can hay phơi bày sự lệch lạc tâm tư để người đời cười chê, nhạo báng? 

Thôi thì một mình một cõi ta chọn biến mình thành kẻ dối trá, dối bản thân vẫn vui trong mớ cảm xúc lòng vòng và trá gương mặt mình trong những lần gặp gỡ.

con-gai-oi-co-to-ra-manh-me-de-lam-gi-758x505

Yêu những ngày mưa nhưng cũng ưa nhiều những ngày nắng, con người đôi lúc tham lam nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận. Chọn một cán cân thật phi thường để cân lường trọng lượng tình cảm của đối phương, nếu được giá chắc người cũng chẳng ngại ngần mang chúng đi bán. Trong mắt kẻ gian thương, những thứ nặng cân nhưng giá hời luôn là mục tiêu chúng săn đón, bởi lẽ thứ họ quan tâm chỉ là lợi nhuận chứ không phải những điều như sách vở, báo chí vẫn ca thán, tung hô. Cuộc sống khắc nghiệt, buộc bản thân phải tập thích nghi với muôn vàn những thứ xấu xa, ta chọn lùi lại là tự cô lập mình trong vùng an toàn mong manh tự tạo, nhưng những gì tự tạo cũng mong manh, dễ vỡ đến lạ thường.

Bốn bức tường như đang giam cầm con thú hoang trực chờ con mồi tình thương ghé đến, co ro trong ngần ấy lần tan vỡ cũng đủ khiến bản thân trở nên chán trường rồi dần khép mình vào bóng tối. Chọn cách tự làm ta tổn thương thay vì cứ đón nhận những hư hao từ người khác, có lẽ đó là liều thuốc hiệu nghiệm nhất để vỗ về, an ủi, xoa dịu những tâm tư. Vết thương loang cũng đang thầm thương cảm, mưa rỉ rả ngoài kia thấm vào nhau tạo nên thứ gì tựa như nhựa cây sau vết dao ghì chặt. Im lặng đâu có nghĩa là không đau hay tại vì quá đau nên chẳng thể làm gì.

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn

Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top