Hãy trân trọng người đàn ông hết lòng yêu thương bạn
2021-06-28 01:30
Tác giả: Vũ Thị Như Quỳnh
blogradio.vn - Trên đời này có ai sinh ra đã hợp ý nhau sẵn chứ. Chỉ có người vì yêu bạn mới nhượng bộ mà bỏ quên mất bản thân mình để thấy được nụ cười ấm áp trên môi và trong trái tim bạn. Nếu gặp được người đó mong bạn đừng bỏ lỡ mà hãy trân trọng nâng niu cùng nhau xây dựng hạnh phúc không nên bỏ lỡ để lại nuối tiếc về sau.
***
Nắng hôm nay ấm quá, không chỉ ấm với tất cả vạn vật thiên nhiên trong vũ trụ mà cũng sưởi ấm cả trái tim tôi. Ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống ở Hà Nội qua khung cửa sổ, nghe tiếng chim hót sáng sớm quấn quít có đôi có bạn cũng khiến lòng tôi có chút ngọt ngào.
Tôi năm nay đã 23 tuổi, cái tuổi mà người ta bảo đẹp nhất của người con gái và cũng là cái tuổi mà nhiều người đang bon chen với xã hội kiếm tiền chưa nghĩ đến chuyện ngoài lề thì tôi đã kết hôn. Thú thật lúc đầu tôi cũng không có tính đến việc có chồng nhưng do tôi là con một và bố mẹ tôi rất muốn tìm một người có thể quản lý được tính trẻ con của tôi nên đã tìm cho tôi một người đàn ông hơn tôi mấy tuổi có việc làm đủ nuôi sống bản thân, hợp với sở thích tôi thêm điều kiện là ở rể nhà tôi.
Không có gì bất ngờ là tôi đã gặp gỡ anh và cùng kết hôn sau 1 tháng làm quen gặp gỡ. Anh là con thứ tư trong gia đình có bảy anh chị em sống ở miền Nam vì nhà nghèo nên anh ra Bắc lập nghiệp gửi tiền về cho cha mẹ ở quê. Cứ nghĩ là cuộc hôn nhân sẽ không hạnh phúc và có nhiều xích mích nhưng thật ngạc nhiên dù sống với nhau hơn nửa năm nhưng vợ chồng chúng tôi vẫn chưa hề cãi nhau mà tình cảm ngày càng tiến triển nhanh chóng.
Tôi thích cái gì, không thích điều gì anh đều ghi nhớ. Dù tôi có tính trẻ con đến đâu anh cũng không ép buộc tôi phải bỏ cái tính khí ấy đi mà còn quậy theo cùng tôi. Nhiều lần tôi hỏi anh sở thích trong công việc, trong ăn uống là gì thì đáp lại tôi vẫn là những từ "Em thích gì anh cũng thích giống em".
Anh chiều tôi đến mức bố mẹ tôi cũng thấy hài lòng với con rể của mình nên đã tạo điều kiện tìm cho anh một việc làm ổn định lương cao để nuôi người chỉ biết phá hoại là tôi.
Từ ngày kết hôn đó là lần đầu tiên tôi đến nhà anh cũng là lần duy nhất tính đến thời điểm hiện giờ tôi bước chân vào trong căn nhà của gia đình anh hỏi han, gặp mặt bố mẹ chồng. Đã hơn nửa năm tôi không về quê thăm bố mẹ anh nên hôm nay, tôi đã chủ động nói với anh việc về quê và anh đã đáp ứng tôi ngay lập tức.
Thấy ánh mắt vui vẻ, hành động dứt khoát nhanh chóng thu xếp đồ đạc về quê của anh khiến cho trái tim tôi hơi day dứt vì tôi đã quá vô tâm chỉ nghĩ đến việc bản thân tôi muốn gần gũi với bố mẹ mà không suy nghĩ cho cảm nhận của anh.
Sau hơn 8 tiếng đi máy bay và đi xe taxi, buổi trưa anh đã nắm tay tôi dắt tay tôi về ngôi nhà quen thuộc anh đã sống trong 27 năm với niềm vui không diễn tả được bằng lời. Mới chỉ đến cổng nhà anh, anh đã hô to với giọng điệu nghẹn ngào.
"Ba mẹ, con đã về nhà rồi".
Nghe thấy tiếng của anh, tất cả mọi người trong gia đình anh đã chạy ùa ra sân đón anh vào nhà với những cái ôm ấm áp dành cho người con xa nhà lâu ngày. Mọi người cũng vây quanh tôi, có vài đứa nhóc con của anh cả, anh hai và chị ba luôn mồm ríu rít gọi tôi là thím, mợ làm cho tôi thấy hạnh phúc và đã chia rất nhiều quà bánh cho tụi nhỏ.
Vào trong nhà, việc đầu tiên chồng tôi làm không phải là cầm đồ của tôi và anh vào trong phòng ngủ xếp ngăn nắp gọn gàng mà là trải cái chiếu xuống dưới sàn vội vàng nằm ườn ra tay cầm điện thoại chơi game với bạn bè. Quá ngạc nhiên với hành động của anh, tôi tay cầm đồ đứng yên tại một chỗ và mẹ anh đã vui cười nắm đống hành lý tôi cầm trên tay nhẹ nhàng bảo tôi.
"Đã có vợ rồi mà tính tình vẫn bừa bãi trẻ con như vậy. Con đừng quản nó làm gì kệ nó đi".
Tôi ngượng ngùng vâng dạ với mẹ vào phòng nằm xuống miên man với nhiều suy nghĩ. Anh trong tâm trí của tôi là một người trưởng thành, gọn gàng sạch sẽ đi đến đâu cũng luôn chú ý đến hình tượng của bản thân mà khi về đến nhà mình lại biến thành một con người hoàn toàn khác mà tôi chưa từng nhận thức.
Không quá khó khăn khi chấp nhận con người mới của chồng, tôi vẫn bình tĩnh ra giúp cả nhà dọn dẹp nhà cửa, đi chăm sóc gà vịt trong nhà cho đến lúc tới bữa trưa, điều làm tôi thấy hơi lạ lại ập tới. Gia đình anh nấu toàn đồ luộc và hơi ngọt trong khi đó tôi và chồng lại thích ăn cay và thích đồ chiên rán. Cứ nghĩ rằng anh sẽ không ăn nhưng anh lại rất vui vẻ thản nhiên cầm đũa nên ăn một cách ngon lành. Thấy tôi không ăn gì mà cứ nhìn anh ăn chằm chằm, mẹ anh lên tiếng.
"Sao vậy con, đồ ăn không hợp khẩu vị à, toàn đồ ăn chồng con thích ăn đó. Quân không thích ăn đồ cay và nhiều dầu mỡ nên mẹ chỉ nấu thanh đạm thôi".
Tôi vâng dạ cười đáp lại mẹ nhưng sau bữa ăn, tôi và anh đã về phòng mình và tôi thấy có chút lạ lẫm khi nói chuyện với anh.
"Sao anh bảo với em là anh thích đồ cay và đồ chiên rán giống em mà. Tại sao mẹ anh lại bảo anh thích đồ ngọt và thanh đạm vậy"
Anh chỉ xoa đầu tôi mỉm cười rồi lại nhìn vào màn hình tiếp tục chơi game. Tôi lúc này nhận thấy anh và tôi có rất nhiều điểm không tương đồng thậm chí còn có nhiều sở thích trái ngược nhau nhưng anh lại chưa bao giờ cho tôi biết mà chỉ biết thuận theo tôi để làm tôi hạnh phúc như đứa trẻ con.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được cho đến tối, mẹ anh hứng thú bảo tôi và anh dẫn bà đi mua sắm đồ đạc cho gia đình, tôi đã ôm lấy cánh tay mẹ và chồng mình đi bộ hơn 1km để đến điểm bắt được xe vào trung tâm mua sắm. Sau một hồi mua đồ ăn thức uống đồ đạc cần thiết, mẹ anh đã dẫn hai đứa tôi và một khu phơi bày rất nhiều quần áo đẹp và bảo chúng tôi vào mua một bộ mặc để làm kỷ niệm.
Tôi đã kéo anh chạy nhanh như bay vào tiệm mua hai bộ màu vàng nắng cho tôi, một bộ cho mẹ anh và lúc tôi chọn hai bộ một màu đen, một màu trắng cho anh, mẹ anh đã cầm tay tôi nhẹ nhàng nói.
"Quân rất không thích hai màu này con không biết sao. Chọn bộ màu xanh da trời và màu tím này đi, hai màu này chồng con thích lắm"
Lại một lần nữa, sự bất ngờ lại đập vào tim tôi khiến tôi không thể nào hiểu được và vô thức quay sang nhìn anh. Anh nắm tay tôi và đáp lại mẹ.
"Lấy hai bộ vợ con chọn đi con thấy đẹp mà".
"Có phải màu con thích đâu mà chọn, để mẹ chọn cho".
Khi thanh toán tiền, tôi chỉ nghĩ không biết lý do vì sao anh thích hai màu này mà trong khi đó tủ quần áo của anh toàn hai màu trắng đen. Chẳng lẽ trong mấy ngày đầu kết hôn, tôi buộc miệng nói rằng tôi thích con trai mặc hai màu trắng đen nên anh đã làm theo bỏ qua sở thích của mình. Mải miết suy nghĩ, chồng tôi vẫn nắm tay tôi mà chồng tôi kéo đi chỗ nào tôi đi chỗ đó. Nhận thấy sự khác thường của tôi, anh nhẹ nhàng cúi xuống nói vào tai tôi.
"Em không quen ở đây đúng không? Muốn về nhà mình đúng chứ? Hai ngày nữa rồi về được không?" - Anh nói với tôi bằng giọng điệu năn nỉ.
"Anh muốn ở đây bao lâu thì ở em đi theo anh mà " - Tôi cũng đáp lại với thái độ bàng hoàng.
"Cảm ơn em, em là tốt nhất".
Bấy giờ, tôi ngẫm nhìn lại khuôn mặt của anh, anh không còn mang theo bộ dạng trưởng thành lúc sống ở Hà Nội với tôi nữa mà mang theo bộ dạng trẻ con đã ẩn giấu bấy lâu nay trong người anh giải tỏa hết ra.
Về gia đình anh, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích, ăn bất cứ món nào anh ưng ý mà không phải chiều theo ý tôi. Tôi đột ngột nhận ra rằng bố mẹ tôi có chút hơi buồn cười, không biết tìm ở đâu một người có sở thích trái hoàn toàn với con người tôi nhưng lúc nào cũng luôn luôn ép mình phải làm theo bộ dạng tôi thích, làm việc gì cũng muốn tôi hạnh phúc vui vẻ.
"Anh không giận vì từ trước đến nay em chưa từng hiểu và quan tâm đến anh sao" - Tôi trêu chọc anh.
"Anh giận làm gì, em là vợ anh chỉ cần anh quan tâm em là đủ rồi".
Trên đời này có ai sinh ra đã hợp ý nhau sẵn chứ. Chỉ có người vì yêu bạn mới nhượng bộ mà bỏ quên mất bản thân mình để thấy được nụ cười ấm áp trên môi và trong trái tim bạn. Nếu gặp được người đó mong bạn đừng bỏ lỡ mà hãy trân trọng nâng niu cùng nhau xây dựng hạnh phúc không nên bỏ lỡ để lại nuối tiếc về sau.
© Vũ Thị Như Quỳnh - blogradio.vn
Xem thêm: Lời hứa tuổi thanh xuân l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.