Nhà có phải luôn là nơi ấm nhất?
2021-06-23 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ngồi cạnh cửa sổ để từng cơn gió lạnh lùa vào đầu tôi để tỉnh táo, tôi thấy bản thân mình thật bất lực. Khi còn nhỏ tôi rất tươi cười nói về gia đình tôi nói về mái nhà của tôi nhưng bây giờ nó đã tan biến thành bong bóng nước.Thật buồn cười đó chẳng qua chỉ là nơi giam giữ hạnh phúc của một người phụ nữ yếu đuối và cũng là nhà của người khác không thuộc về chúng tôi. Đang ở trong nhà, tôi cứ ngỡ mình là một người khách đang tạm bợ và có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào không hay.
***
Ngồi góc cửa sổ giữa đêm khuya ngắm nhìn cả một thế giới tĩnh lặng đen như mực mà trái tim tôi thấy thật mệt mỏi. Người ta hay nói nơi bình yên nhất là gia đình mà tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu và cảm nhận được hơi ấm từ hai chữ " gia đình " đó? Phải chăng rằng trong tâm trí tôi nhà đã không còn ý nghĩa nữa kể từ khi cuộc sống của mọi thành viên chỉ xoay quanh hai chữ tiền bạc mà không còn để ý đến tình thân. Nhìn đôi mắt đỏ hoe lúc tối mẹ nói chuyện với tôi mà lòng tôi thấy trĩu nặng bởi sự tổn thương sâu sắc từ những lời nói mà ông nội tôi nặng lời với mẹ ngày hôm qua.
Hôm qua ư? Đó là một ngày rất tồi tệ và chứa đựng nhiều nước mắt nhất với gia đình nhỏ của tôi. Bố mẹ tôi không giàu có, bố đi làm bộ đội ngày nghỉ phép hằng năm đếm trên đầu ngón tay, mẹ đi làm công nhân và kinh doanh buôn bán mong sao trả hết nợ cho gia đình tôi một mái ấm trọn vẹn.
Ngôi nhà của bố mẹ được xây dựng trên mảnh đất sát cạnh nhà ông nội cho để tiện làm các việc cúng bái do bố tôi là con trưởng. Như những tháng trong năm, ông tôi muốn bày một bữa tiệc gia đình cho tất cả họ hàng gần nhà sang ăn bữa cơm ấm cúng.
Theo thường lệ, mẹ tôi dạy sớm lúc 5 giờ chuẩn bị tươm tất bánh trái, thức ăn cùng với mọi người nấu cơm bưng nước không việc gì đến tay mẹ tôi. Đến lúc 8 giờ 30 em trai tôi có một cuộc họp phụ huynh online, mẹ tôi phải nghỉ tay vào họp cho em tôi được 30 phút và tiếp tục ra làm.
Đến bữa trưa, lúc mọi người ăn xong dọn dẹp bát đũa, mẹ bảo tôi mang thức ăn sang cho nhà chị họ và lúc này mâu thuẫn giữa ông nội và mẹ tôi xảy ra. Ông nhờ bác tôi đưa cho mẹ tiền vì tiền thức ăn mẹ tôi mua sẵn trong tủ mang ra làm cơm. Mẹ tôi không lấy và buổi tối mang lại trả ông và ông sang tận nhà tôi gọi cả bà ngoại tôi sang nói chuyện. Ông không thèm nhìn nhận đầu đuôi câu chuyện nói thẳng vào mặt mẹ tôi.
“Làm dâu trưởng mà không biết chăm lo cho gia đình bên nội, làm con gái phải biết lo toan được việc bên ngoại, đảm đang bên nội mới đáng được ở trong cái nhà này. Nếu cô không làm được thì tôi nhờ người khác cần gì phải tính toán chi li từng chút một. Ngay cả gạo cũng sang nhà cái T lấy về nấu, làm cơm thì không làm chạy vào trong nhà chơi.
Tôi không biết tôi nghe được bao nhiêu nhưng ngay khi tôi nghe được câu nói của ông mà tôi cũng rất tức giận. Ông không biết được sự hi sinh bao nhiêu năm thức sớm dậy khuya của mẹ tôi trong hơn chục năm qua mà bây giờ mẹ tôi chỉ mắc một sai lầm nho nhỏ mà ông làm ầm nên.
Mẹ tôi lấy gạo nhà bác T vì trước đây nhiều người chê gạo nhà tôi nấu không ngon nhà bác ý nấu ngon hơn. Mẹ tôi vào nhà vì mẹ tôi phải họp phụ huynh cho thằng em. Mẹ tôi là dâu trưởng nhưng không làm được việc gì vì bao nhiêu năm qua mẹ tôi đã làm tốt đến mức không có gì chê mà bây giờ chỉ vì việc như vậy mà bị mắng. Còn việc mẹ tôi tính toán chi li sao, mẹ tôi là người rất hào phóng, mẹ mang tiền sang trả ông ông không nhận mà còn mắng mẹ.
Đỉnh điểm nhất không phải việc như vậy mà là lúc ông gọi điện cho bố tôi bảo bố mẹ ly hôn vì chút chuyện như vậy. Nghe ông nói xong mà tôi không tin vào tai mình. Bố mẹ tôi sống với nhau bao nhiêu năm đầm ấm không có cãi vã mà giờ đây chỉ vì như vậy cũng ly hôn. Tôi vô cùng giận dữ chỉ muốn đến hỏi ông sao lại làm vậy nhưng tôi không dám đi xuống vì mọi việc sẽ rối bời hơn.
Ông mắng mẹ xong, mẹ tôi không khóc mà chỉ ngồi lặng người nhìn về phía xa xa ngoài cổng có một dòng sông đang chảy rất êm đềm. Tôi xuống dưới nhà mẹ tôi nhìn tôi nói một giọng điệu chua chát.
“Mẹ con mình không còn nhà nữa đâu, ông muốn đuổi mẹ con mình đi vì đây là đất của ông. Gia đình mình chỉ xây nhà nhờ đất của ông thôi. Đi ngủ đi con”.
Sáng hôm nay mẹ tôi vẫn đi làm như bình thường coi như không có việc gì xảy ra nhưng đến bữa cơm tối mẹ tôi lại nhắc lại câu chuyện đó với đôi mắt đỏ hoe.
“Bố mày hôm qua cũng nghe lời ông bảo nếu không làm được thì ly hôn. Ông bảo nếu bố theo phe mẹ con mình thì ra khỏi nhà còn nếu không theo thì chỉ mẹ ra khỏi nhà. Chúng mày muốn theo mẹ hay theo bố, theo mẹ sẽ khổ lắm. Thế chúng mày đi theo ai, bố mày cũng chọn ở lại cái nhà này đất này bỏ mẹ rồi”.
Tôi và hai đứa em không biết nên trả lời như thế nào vì tiền xây nhà của bố mẹ tôi vẫn còn nợ mấy trăm triệu chưa trả xong. Mẹ tôi chỉ là một công nhân bình thường không dư dả gì nhưng lại cho chị em tôi hơi ấm tình cảm thiếu sót của cả bố và mẹ vì bố tôi là bộ đội.
Bữa cơm tối diễn ra không vui vẻ gì và cũng làm tôi nặng trĩu lòng khi suy nghĩ về tương lai. Thật ra ông nội tôi thế nào tôi là người biết rõ. Ông làm khó mẹ tôi chỉ vì mẹ tôi nghèo trong khi đó ông giàu. Hai bác gái của tôi cũng giàu và luôn được ông thiên vị dù trong mọi hoàn cảnh có lỗi nào cũng đổ lỗi nên đầu mẹ tôi vì là dâu trưởng.
Ngày xưa hai bác cũng nghèo như mẹ tôi lúc về nhà thăm còn bị ông đuổi đi không thèm nhìn mặt thậm chí mời ông đến nhà ăn cỗ giỗ bên nội nhà chồng ông cũng không đi. Nhưng do bây giờ kinh tế ông quay 360 độ sang hai bác tôi, cỗ giỗ nhà hai bác ông còn tự mình đi. Ấy vậy dù tiền bạc không mua được hạnh phúc nhưng đó lại là miếng đệm lót cho gia đình hòa thuận. Sẽ không có giọt nước mắt nào nếu có tiền trong trường hợp nhà tôi. Còn bố tôi, một người đàn ông như vậy có thể làm chỗ dựa cho gia đình tôi sao chỉ biết nghe về một phía mà không chịu lắng nghe ý kiến của mẹ tôi.
Ngồi cạnh cửa sổ để từng cơn gió lạnh lùa vào đầu tôi để tỉnh táo, tôi thấy bản thân mình thật bất lực. Khi còn nhỏ tôi rất tươi cười nói về gia đình tôi nói về mái nhà của tôi nhưng bây giờ nó đã tan biến thành bong bóng nước.Thật buồn cười đó chẳng qua chỉ là nơi giam giữ hạnh phúc của một người phụ nữ yếu đuối và cũng là nhà của người khác không thuộc về chúng tôi. Đang ở trong nhà, tôi cứ ngỡ mình là một người khách đang tạm bợ và có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào không hay.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những người mẹ của đất nước
Có ai biết được thấu được những nỗi đau mà các mẹ đã âm thầm đã anh dũng nuốt xuống, đã mạnh mẽ tự mình nuốt xuống những giọt nước mắt của những nỗi đau riêng, để chỉ nghĩ đến nỗi đau chung trách nhiệm chung và nhiệm vụ chung với đất nước với quê hương.

Đất nước là bản hùng ca
Tôi nhìn đất nước vào một buổi sớm mai Tinh khôi trong veo với nắng vàng trải khắp Tôi cất tiếng đầu tiên cho cuộc đời sinh lực Để biết là bắt đầu một sự sống nữa của chính tôi

Kiên định với bản thân mình
Có những ngày bạn tỉnh dậy, mọi thứ như chống lại bạn. Cà phê đổ ra bàn, xe chết máy giữa đường, email báo bạn bị từ chối công việc thứ mười trong tháng. Trái đất vẫn quay, nhưng bạn thì đứng yên. Chênh vênh. Rệu rã. Bạn bắt đầu nghĩ: “Hay là thôi?”

Thanh âm hạnh phúc
Có những thanh âm vốn hiện hữu mỗi ngày, nhưng ta lại chỉ nghe thấy khi lòng mình chậm lại.

Bóng trăng
Người nâng niu tà áo mỏng Thềm xưa khơi chén trà chiều Thú tiêu dao lòng bỏ bớt Vui buồn trong nắng liêu xiêu

Những tháng ngày không trở lại
Có một ngày bạn chợt tỉnh giấc giữa bộn bề công việc, nhìn mình trong gương và ngẩn ngơ tự hỏi: “Sao đã hơn ba mươi rồi?”

Trái tim hình tròn
Em lại thích trái tim có hình tròn như đôi nhẫn cưới. Anh thấy không, đó là những hình tròn thay cho lời nguyện ước mình sẽ được sống chung đến bạc đầu mình sẽ hạnh phúc và chung thủy đến tận trăm năm.

4 con giáp nữ kiêu hãnh
Những con giáp nữ này rất quyết đoán, độc lập và sở hữu bản lĩnh phi thường khó ai sánh kịp.

Điều em tiếc nuối nhất
Đáng lẽ ra tôi nên giữ chặt anh ở bên cạnh mình, nhưng tính cách tự ti trong tôi lại trỗi dậy, tôi luôn tự hỏi chính bản thân mình: “Tại sao một con người giỏi giang, tốt tính như anh lại thích kẻ kém cỏi như tôi, hay là anh đang trêu đùa tôi”.

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.