Mai xa rồi, bạn có nhớ tôi chăng?
2021-05-26 01:15
Tác giả:
Vũ Thị Như Quỳnh
Hè đến rồi bạn có thấy buồn không?
Thấy mênh mang cả một khoảng trống vắng,
Tạm biệt trường, tạm biệt tà áo trắng
Nhớ cô thầy bịn rịn phải chia xa.
Mai xa rồi, thấy nhớ những hàng cây
Phượng buồn thiu lăn lóc ngủ nguyên ngày
Lá bàng xanh cùng quả bàng lưu luyến,
Dặn chúng mình phải trở lại nhanh nhanh.
Mai xa rồi, tạm biệt chiếc bảng xanh
Bụi phấn trắng với tiếng cười rộn rã
Tạm biệt nhé, những bài thi môn Hóa
Hẹn gặp lại những bài giảng môn Văn.
Nhớ bạn lắm những cô nàng khó tính,
Dạy cho tôi thì hiện tại hoàn thành
Nhớ cả bạn, bàn ghế cùng đồng hành
Che chở tôi mỗi khi mùa thi đến.
Mai xa rồi, bạn có nhớ tôi chăng?
Tôi nhớ bạn như ngồi mong điểm Toán
Gặp lại nhé, hẹn bạn sau hai tháng
Đừng quên tôi, đừng quên ngày tựu trường.
© Vũ Thị Như Quỳnh - blogradio.vn
Xem thêm: Lời hứa tuổi thanh xuân l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.