Hãy phấn đấu hết mình bạn nhé
2023-06-09 08:00
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Bản thân ta đã là sự sống, dù ra sao cũng phải không ngừng phát triển, chậm thôi cũng được, nhưng hãy phấn đấu hết sức mình dù chỉ còn một phút để thể hiện, đời ngạo nghễ bởi thấy mình bị vùi dập, ta không thể mãi ngô nghê kệ đời mà đau khổ.
***
Giá mà cảm xúc của ta cũng rõ ràng như khi nếm thử một quả chanh, hạt muối. Giá mà những chuyện đã qua ta cũng dễ dàng xóa bỏ như lớp bụi mờ trên kệ sách. Lúc ấy, những cơn mưa tầm tả giờ tan tầm sẽ gột rửa những con người đang ngày ngày mòn mỏi, vài khoảnh khắc chênh vênh trên đoạn đường về nhà cứ thế càng ngày lại thấm sâu vào lòng dạ của kẻ lữ hành nơi đất khách.
Ngọn đèn đường chớp tắt liên hồi như sự vô định trong mỗi giai đoạn đời người phải trải, ta là ai giữa muôn trùng sự trùng lặp, ta là ai giữa bạt ngàn sự xảo trá, điêu ngoa. Nếu một lần được biết trước tương lai, thật sự bản thân chỉ muốn biết ai là người cùng ta trải qua muôn điều gian khổ, không cần ai gieo rắc những yên bình rồi biến mất tựa màn giông, không cần ai ấm áp như ngọn sáng hừng đông rồi bất ngờ bị che đi bởi màn tuyết dày đặc.
Giá mà sau vài lần vụn vỡ, bản thân sẽ cứng cỏi như chú tôm càng sau đôi ba lần lột vỏ, chịu đau đớn qua tháng ngày rồi can trường trong phần đời còn lại. Có những cơn mưa vỡ òa kéo tràn trề vào mắt người nhưng không hề báo trước, vũ trụ xoay vòng lòng người vì thế cũng chao nghiêng như cánh yến bay lượn, có những thứ đặt chạm tay nhưng vẫn rơi rồi vỡ vụn, có những điều chạm khẽ vô tình nhưng lại chi chít những tổn thương. Nhân gian vốn vô thường, người qua đường chưa bao giờ ngoảnh đầu lại, có lẽ nỗi đau lớn nhất không phải là rời xa, nỗi đau lớn nhất là ta mãi nhìn về những ngày còn kề cạnh.
Muốn hỏi người một câu “liệu sau này, không cạnh nhau ta sẽ thế nào?” chi ít một lần bản thân ngờ vực vị trí của mình trong lòng người ở cạnh, không phải vì lạnh nhạt thờ ơ, không phải vì quá thất vọng sau bao ngày chờ mòn mỏi, không hẳn vì sự mong manh trong chút tình vụng dại mà bản thân sinh nỗi hoài nghi.
Chỉ vì lúc nào cũng lo sợ những yêu thương hôm nay, ngày mai lại trượt xa tay với, bàn tay bé nhỏ không ôm nỗi mối tình to lớn, có níu chặt bao nhiêu lại càng làm vỡ nát bấy nhiêu những điều tưởng chừng mãi mãi. Lúc bão giông ta hy vọng về ngày yên ả, khi hối hả ta muốn mình thảnh thơi, lúc buông lơi bản thân mong chờ điều gì nhiều nhất, có lẽ bản thân mong mỏi được ngả lưng trên những yên bình, xếp gọn những bộn bề vào ngăn chứa một chiều, có lẽ bản thân sẽ không còn trong chờ ai mà tự lấy cánh tay đan vào nhau như kết nối linh hồn và thể xác. Điều tưởng chừng như muôn đời muôn kiếp, hóa ra cũng chỉ đợi hồi kết ở trạm cuối cùng.
Có lúc dặn lòng đừng gỡ bỏ lớp hàng rào bảo vệ với bất kỳ ai, không phải vì bản thân đủ mạnh mẽ để nếm trải những cay đắng ngọt bùi, chỉ sợ khi nói ra tâm trạng người khác cũng bị vây kín nỗi hao gầy của ta ở hiện tại.
Chỉ sợ người thương hại an ủi đôi lời rồi cũng trôi tuột như chiếc lá vàng ươm. Thứ giết ta nhanh nhất là nỗi sợ nơi mình, thứ giằng xéo ta nhất là những những lần suy nghĩ họ nghĩ gì về ta. Thống khổ suy cho cùng cũng chính bản thân ta gầy dựng, giá mà bản thân không thổi bùng những nghĩ suy, có phải tâm trí ta bây giờ cũng nhẹ nhõm hơn đôi phần?
Có những ngày, bản thân lại gượng cười để che đi những nỗi niềm đã một màu u tối. Màu của những hư hao như đang ngày lan rộng trong tâm hồn đã chật kín những ưu tư. Chi chít trong thâm tâm những vết loang màu biết bao trầm tư không đếm xuể, ta khệ nệ mang thứ hỗn độn ấy qua chừng ấy đoạn thanh xuân, rồi một buổi chiều lộng gió nhìn lại ta giật mình nhận ra rằng đã hoài phí bao điều an bình trên đoạn đường đã trảii.
Ai cũng hiểu có những điều tự mình phải cảm nhận, nhưng ai cũng ít nhất một lần mong muốn được vỗ về, che chở. Đi hoài dưới những cơn mưa, người ta mong muốn ai đó từ phía sau cầm ô để che chắn, những lúc bản thân muốn ngã quỵ chỉ mong mỏi có người bên cạnh để mượn bờ vai. Không phải đời vùi dập bản thân, nhưng bản thân thật nhỏ bé giữa giông bão cuộc đời nên đôi khi thấy chơi vơi lạc lõng. Có muốn buông bỏ không? Có, có muốn dừng không? Có. Nhưng cuộc sống có cho phép không? Không. Bản thân ta đã là sự sống, dù ra sao cũng phải không ngừng phát triển, chậm thôi cũng được, nhưng hãy phấn đấu hết sức mình dù chỉ còn một phút để thể hiện, đời ngạo nghễ bởi thấy mình bị vùi dập, ta không thể mãi ngô nghê kệ đời mà đau khổ. Hãy nghĩ về ngày ta muốn nhớ và một sáng bình minh với những điều mình thích, hãy bận rộn hơn nhiều nếu muốn những đoạn trường bi thương thôi khắc khoải mỗi đêm dài lê thê.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Thương Một Người Tri Kỷ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.