Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hẹn nhau ở ngày mai

2023-06-05 08:00

Tác giả: Bùi Nguyễn Nhật Khanh


blogradio.vn - Giá như mọi thứ diễn ra chậm một chút, để cô có thể nói cảm ơn cậu, chậm lại một chút để cô có thể tặng cậu một ly nước, chậm lại thêm một chút, đủ để cô có thể kịp nói rằng, cô thích cậu. Và giá như mọi thứ diễn ra chậm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, để cậu cũng có thể nói, rằng cậu rất thích cô.

***

Bạn cùng bàn, người mà cùng đồng hành với ta qua những môn học khó nhọc, dù chỉ cùng ta đi một quãng thanh xuân nhưng đôi khi lại khiến ta cả đời này không sao quên được. Cô là cô gái bình thường, không quá nổi bật; cô rất hay cười vì nghĩ rằng khi cười thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cậu thì trái ngược, một người rất hiếm khi nhếch môi mỉm cười.

Đầu năm, nhà trường tổ chức hội trại chào đón các học sinh mới, cô xung phong vẽ poster khổ lớn đại diện cho lớp; cậu là lớp trưởng, tổng hợp và xem xét tiến độ của từng ban. Ước mơ của cô là thi đỗ vào trường Kiến Trúc nhưng khả năng lại không mấy xuất sắc, có lẽ buổi hội trại này sẽ giúp cô có thêm nhiều trải nghiệm. Ngoài phần Lễ, sẽ có phần chấm poster của các lớp nên cô và các bạn trong lớp đều dành sự đầu tư nhất định cho chiếc poster này.

Vì cậu là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc nên nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và thầm mến, cô lại là bạn cùng bàn với cậu, vị trí mà bao người ao ước. Vì thế trong quá trình vẽ, giữa các thành viên có mâu thuẫn với cô, trong ban vẽ poster lại chia ra hai bên, một là ủng hộ cô, một là cô lập cô. Nhưng cô không vì thế mà từ bỏ. Cô thích vẽ, cô thấy hạnh phúc khi được vẽ, cô muốn được là chính mình, không vì những lời bàn tán mà từ bỏ đi những cơ hội và phủ nhận nỗ lực của bản thân bấy lâu.

em_3a

Cô gái mà hay cười ấy, người mà luôn luôn cố gắng ấy hóa ra lại mang trong mình thương tổn rất lớn - bệnh tim bẩm sinh. Đối với cô, cuộc sống này quá ngắn để cô có thể lãng phí, cô phải thật sự ý nghĩa, là đang sống chứ không dừng lại ở việc tồn tại. Thấy cô quyết tâm như thế, cậu lớp trưởng kia đã đứng ra trực tiếp điều phối bản vẽ để kịp ngày thi. 

Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi ngày hội trai được tổ chức. Bên phía khu vực trang trí lớp học lại không có một nơi đủ cao để có thể đính chiếc poster kia lên. Kế bên là cây cổ thụ nhưng dù mọi người có cố gắng thế nào cũng không thể cố định nó trên thân gỗ. 

Chiếc poster mà cô đã cố gắng rất nhiều để hoàn thành bị rơi xuống nền đất vì không cố định được trên thân cây gỗ, người qua lại không cẩn thận giẫm trúng, họ như đang giẫm đạp vào lòng cô, họ đang giẫm đạp lên quá trình nỗ lực của một ai đó, mà người ấy đã phải rất cố gắng để có thể hoàn thành tốt nhất. Chính vào khoảnh khắc ấy, chợt có một đôi bàn tay nhặt tấm poster lên, tỉ mỉ phủi lớp dơ trên tấm bảng. Không ai khác, chính là cậu ấy, lớp trưởng. Cậu bước lên chiếc bàn gỗ, tay vẫn cầm chiếc poster, giơ lên và cứ thế cậu đứng đấy cho đến khi phần trình bày poster kết thúc.

Khi phía nhà trường thông báo kết quả, poster lớp học đoạt được giải Nhì, có cô cậu nào đó nhìn nhau cười một điệu rất mãn nguyện, rất hạnh phúc.

“Ngày mai đi học sớm nha, tôi tặng cậu ly nước cảm ơn. Cảm ơn vì đã giúp tôi rất nhiều để có thể hoàn thiện tấm poster một cách tốt nhất”.

“Thật ra cậu không cần cảm ơn, là việc tôi nên làm và cậu cũng đã cố gắng rất nhiều để có thể mang kết quả tốt nhất về cho lớp mình. Nhưng tôi xin nhận lời cảm ơn đấy, đã nói là phải giữ lời đó, hẹn cậu ở ngày mai”.

em_12c

Ngày mai, một ngày bình dị như mọi ngày, có lẽ không bao giờ đến với cô nữa. Buổi sáng hôm ấy, căn bệnh tim của cô lại tái phát, buổi sáng hôm ấy đáng ra cô sẽ được cười nhiều hơn, được nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, được gặp cậu lâu hơn một chút. Nhưng giờ đây thứ cô phải đối mặt không phải là cậu, mà là cuộc đại phẫu, cuộc đại phẫu mà phần trăm cô được sống chiếm rất thấp. 

Giá như mọi thứ diễn ra chậm một chút, để cô có thể nói cảm ơn cậu, chậm lại một chút để cô có thể tặng cậu một ly nước, chậm lại thêm một chút, đủ để cô có thể kịp nói rằng, cô thích cậu. Và giá như mọi thứ diễn ra chậm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, để cậu cũng có thể nói, rằng cậu rất thích cô.

© Bùi Nguyễn Nhật Khanh - blogradio.vn

Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình

 

Bùi Nguyễn Nhật Khanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

back to top