Hẹn nhau ở ngày mai
2023-06-05 08:00
Tác giả: Bùi Nguyễn Nhật Khanh
blogradio.vn - Giá như mọi thứ diễn ra chậm một chút, để cô có thể nói cảm ơn cậu, chậm lại một chút để cô có thể tặng cậu một ly nước, chậm lại thêm một chút, đủ để cô có thể kịp nói rằng, cô thích cậu. Và giá như mọi thứ diễn ra chậm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, để cậu cũng có thể nói, rằng cậu rất thích cô.
***
Bạn cùng bàn, người mà cùng đồng hành với ta qua những môn học khó nhọc, dù chỉ cùng ta đi một quãng thanh xuân nhưng đôi khi lại khiến ta cả đời này không sao quên được. Cô là cô gái bình thường, không quá nổi bật; cô rất hay cười vì nghĩ rằng khi cười thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cậu thì trái ngược, một người rất hiếm khi nhếch môi mỉm cười.
Đầu năm, nhà trường tổ chức hội trại chào đón các học sinh mới, cô xung phong vẽ poster khổ lớn đại diện cho lớp; cậu là lớp trưởng, tổng hợp và xem xét tiến độ của từng ban. Ước mơ của cô là thi đỗ vào trường Kiến Trúc nhưng khả năng lại không mấy xuất sắc, có lẽ buổi hội trại này sẽ giúp cô có thêm nhiều trải nghiệm. Ngoài phần Lễ, sẽ có phần chấm poster của các lớp nên cô và các bạn trong lớp đều dành sự đầu tư nhất định cho chiếc poster này.
Vì cậu là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc nên nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và thầm mến, cô lại là bạn cùng bàn với cậu, vị trí mà bao người ao ước. Vì thế trong quá trình vẽ, giữa các thành viên có mâu thuẫn với cô, trong ban vẽ poster lại chia ra hai bên, một là ủng hộ cô, một là cô lập cô. Nhưng cô không vì thế mà từ bỏ. Cô thích vẽ, cô thấy hạnh phúc khi được vẽ, cô muốn được là chính mình, không vì những lời bàn tán mà từ bỏ đi những cơ hội và phủ nhận nỗ lực của bản thân bấy lâu.
Cô gái mà hay cười ấy, người mà luôn luôn cố gắng ấy hóa ra lại mang trong mình thương tổn rất lớn - bệnh tim bẩm sinh. Đối với cô, cuộc sống này quá ngắn để cô có thể lãng phí, cô phải thật sự ý nghĩa, là đang sống chứ không dừng lại ở việc tồn tại. Thấy cô quyết tâm như thế, cậu lớp trưởng kia đã đứng ra trực tiếp điều phối bản vẽ để kịp ngày thi.
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ cho đến khi ngày hội trai được tổ chức. Bên phía khu vực trang trí lớp học lại không có một nơi đủ cao để có thể đính chiếc poster kia lên. Kế bên là cây cổ thụ nhưng dù mọi người có cố gắng thế nào cũng không thể cố định nó trên thân gỗ.
Chiếc poster mà cô đã cố gắng rất nhiều để hoàn thành bị rơi xuống nền đất vì không cố định được trên thân cây gỗ, người qua lại không cẩn thận giẫm trúng, họ như đang giẫm đạp vào lòng cô, họ đang giẫm đạp lên quá trình nỗ lực của một ai đó, mà người ấy đã phải rất cố gắng để có thể hoàn thành tốt nhất. Chính vào khoảnh khắc ấy, chợt có một đôi bàn tay nhặt tấm poster lên, tỉ mỉ phủi lớp dơ trên tấm bảng. Không ai khác, chính là cậu ấy, lớp trưởng. Cậu bước lên chiếc bàn gỗ, tay vẫn cầm chiếc poster, giơ lên và cứ thế cậu đứng đấy cho đến khi phần trình bày poster kết thúc.
Khi phía nhà trường thông báo kết quả, poster lớp học đoạt được giải Nhì, có cô cậu nào đó nhìn nhau cười một điệu rất mãn nguyện, rất hạnh phúc.
“Ngày mai đi học sớm nha, tôi tặng cậu ly nước cảm ơn. Cảm ơn vì đã giúp tôi rất nhiều để có thể hoàn thiện tấm poster một cách tốt nhất”.
“Thật ra cậu không cần cảm ơn, là việc tôi nên làm và cậu cũng đã cố gắng rất nhiều để có thể mang kết quả tốt nhất về cho lớp mình. Nhưng tôi xin nhận lời cảm ơn đấy, đã nói là phải giữ lời đó, hẹn cậu ở ngày mai”.
Ngày mai, một ngày bình dị như mọi ngày, có lẽ không bao giờ đến với cô nữa. Buổi sáng hôm ấy, căn bệnh tim của cô lại tái phát, buổi sáng hôm ấy đáng ra cô sẽ được cười nhiều hơn, được nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, được gặp cậu lâu hơn một chút. Nhưng giờ đây thứ cô phải đối mặt không phải là cậu, mà là cuộc đại phẫu, cuộc đại phẫu mà phần trăm cô được sống chiếm rất thấp.
Giá như mọi thứ diễn ra chậm một chút, để cô có thể nói cảm ơn cậu, chậm lại một chút để cô có thể tặng cậu một ly nước, chậm lại thêm một chút, đủ để cô có thể kịp nói rằng, cô thích cậu. Và giá như mọi thứ diễn ra chậm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, để cậu cũng có thể nói, rằng cậu rất thích cô.
© Bùi Nguyễn Nhật Khanh - blogradio.vn
Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba