Chắc không phải em, là anh ngỡ
2023-05-23 01:15
Tác giả:
Thanh Bình
Anh ngỡ
Năm hai mươi tuổi anh mơ mộng hoang tưởng
Đem yêu thương gửi thơ viết tiếng lòng
Đem thanh xuân vùi mình vào biển tình
Biển êm ấm vầng trăng hóa bóng hình
Nào biết trước sóng biển khẽ tuôn trào
Nàng dứt lòng mình ta khẽ đơn côi
Mây mù giăng lối đường tình khẽ đứt đôi
Thơ thành giấy trắng lòng khẽ chia phôi.
Người đợi mùa thu anh đợi đông
Lá vàng đỏ chiều trời đỏ sông
Hoa tay chín ngón vẽ lối nẻo đường về
Lối về hoa nở, miền mỏng manh.
Suốt năm tháng mùa qua cây thay lá
Chuyện tình đã cũ người mới chắc em vui
Anh chẳng bận tâm chẳng nhớ nữa
Ngoài khuôn mặt ấy, thơ anh vẫn như thế
Ảnh thả chiều hoang bên rừng mơ
Đôi bờ xanh tím chiếc thương nhớ
Hạ tiếp hồn anh nàng theo bóng
Trăng non hiên nhà chiếc cô đơn.
Anh ở chốn cũ ngắm sao rơi
Đưa mình lười nhác họa vần thơ
Bóng hình vụt qua mùi hương ấy
Chắc không phải em, là anh ngỡ.
© Thanh Bình - blogradio.vn
Xem thêm: Nợ Thanh Xuân Lời Yêu Chưa Ngỏ l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bây giờ là mùa đông
Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ
Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn
Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.