Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu vẫn mãi là một mảnh ký ức đẹp đẽ của mùa hè

2023-05-21 01:30

Tác giả: Lê Thị Kim VI


blogradio.vn - Tạm biệt cậu, người cũ. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không cố chấp nhìn về phía cậu nữa. Dẫu sau này tôi bước tiếp cùng người mới, cậu hạnh phúc với người sau thì với tôi cậu vẫn mãi là một mảnh ký ức đẹp đẽ của mùa hè.

***

Những ngày cuối tháng 3, nắng vàng ươm tiết trời trở nên hanh nóng báo hiệu một mùa hè lại sắp đến, mùa của những kỷ niệm, gặp gỡ và chia ly. Những cơn gió man mát mang theo hương hoa bưởi, hoa cam pha lẫn một chút mùi sữa ngọt ngào căng mọng của những bông lúa nặng trĩu hạt thoáng qua trong tâm trí tôi với một mớ hỗn độn trong đầu . 

Tôi hỏi gió mùa hè có vị gì? Gió trả lời mùa hè có vị đắng như thuốc, song cũng có vị ngọt như kẹo mạch nha. Gió còn nói với tôi “Năm tháng vội vã ấy, vì một bóng hình mà khắc cốt ghi tâm, vì giọng nói mà lưu luyến không quên. Vì một ánh cười mà khiến tim ta lỡ đi một nhịp, nhưng người từng là tất cả, giờ chỉ còn là cái tên.”

Người ấy cứ như thế mà rời đi, cậu cứ như vậy mà biến mất chẳng để lại gì, đi và mang theo tất cả tình yêu của tôi. Đã mấy năm trôi qua kể từ khi cậu rời bỏ tôi, bản thân tôi cũng không biết là mình đã trưởng thành và khác xa ngày ấy như thế nào, nhưng tôi đã không còn bị ngưng trệ trong một mùa hè nào chỉ để đứng ngồi ở một góc quán quen thuộc chờ đợi cậu nữa. Tôi cũng chẳng nhớ câu nói “Hè năm sau tụi mình lại gặp nhau, nắm tay nhau dạo ngắm hoàng hôn trên biển nhé!” cậu từng nói là mùa hè năm nào.

Cơn gió hè thật kì diệu, nó khiến cho thanh xuân ngày đó phút chốc trở thành ký ức. Ai cũng có, chắc chắn là vậy, chỉ là cảm xúc khác nhau mà thôi. Thời gian trôi qua, mọi người đều trưởng thành và tiếp tục hành trình của riêng mình, nhưng cậu đã mãi ở lại với mùa hè năm ấy trong tim tôi. Hình ảnh chàng trai ấy ngẩng đầu lên và khẽ mỉm cười, trên đôi gò má là hai lúm đồng tiền quen thuộc, giọng nói trầm ấm, ánh mắt dịu dàng, nụ cười kia cứ thế thoáng qua, phù du như một hạt băng tuyết giữa ngày hè nóng nực, tan biến đi chỉ trong khoảnh khắc.

em_fg

Tôi từng có một gia đình không hạnh phúc, chẳng ai chiều chuộng cũng chẳng ai quan tâm. Cũng vì thế tôi dần trở nên cục cằn, lầm lì, khép kín. Xung quanh tôi không có nhiều bạn bè. Một ngày nọ cậu bước đến, cậu như một thứ ánh sáng diệu kì kéo tôi ra khỏi những tháng ngày đen tối, cậu mang đến hơi ấm cho trái tim tôi trong những ngày đông, cậu là cơn gió mát giữa ngày hè. 

Cứ như thế cậu bên tôi suốt 3 năm trung học phổ thông. Đến khi vào đại học cậu vẫn âm thầm bên tôi dù không chung một thành phố. Cậu chiều tôi đến mức soạn sẵn từng đôi tất gửi cho tôi khi mùa đông sắp sang, mỗi dịp hè gặp nhau cậu lại chuẩn bị một hộp quà với đủ vị kem mà tôi thích, mỗi lần bên cậu, tôi lại trở thành đứa con nít. Có hôm bị bút chọc vào tay, tôi gọi điện cho cậu khóc òa. Ai cũng bảo nhỏ này nhõng nhẽo, chỉ có cậu biết bút chọc vào tay đúng khi tôi tới ngày, đúng ngày thi trượt môn nên tôi mới khóc. Cậu thương vì tôi vẫn là trẻ con. 

Hóa ra yêu chỉ đơn giản là có một người, luôn đợi một người, trở về, sau những cãi vã, hay khi ta chệch hướng, say đời. Cậu từng thương tôi như thế nhưng vì cớ gì hè năm ấy cậu lại lỡ hẹn? Tôi dành cả hai năm trời để chờ đợi một lời giải thích từ cậu và rồi tôi cũng chẳng thể chờ mãi trong sự lặng thinh không hồi âm của cậu. Cậu xa tôi rồi, vậy mà thế giới này vẫn bình lặng như chẳng có chuyện gì xảy ra, bầu trời mùa hạ hôm nay vẫn trong xanh và cao vời vợi. Rồi một ngày giữa hai chúng ta chỉ còn là sự im lặng. “Quên nhau thì khó mà cạnh bên thì không thể. Hóa ra chỉ cần rời xa thì dù đậm sâu đến mấy cũng trở nên xa lạ. Người từng là tất cả bây giờ lại hóa người dưng.”

Năm tháng qua đi tôi chợt nhận ra chia tay thật ra cũng không có gì quá đặc biệt. Không phải một buổi chiều trên phố với nhiều cặp tình nhân đi ngược hướng, cũng không phải cái ôm lần cuối siết chặt đến nao lòng, càng không phải khóc lóc như là sinh ly tử biệt. Chia tay thật sự rất đơn giản. Sáng mai thức dậy như thường lệ, chỉ là bên cạnh thiếu đi một người. Hóa ra đối với người đó mình cũng không phải là một người quá đặc biệt, gần gũi hay thân thiết gì cả. 

em_ngo

Thời gian qua đi mình cũng chỉ là một lữ khách, ghé lại chỗ người đó một thời gian giống như bao lữ khách khác, không được nhớ đến không được khắc ghi. Ngay từ khi bắt đầu vốn đã là như vậy chỉ là do tôi cố chấp ôm hy vọng trong lòng để rồi khi cậu rời đi tôi không kịp sắp xếp mớ hỗn độn trong lòng mình.

Chẳng có gì là mãi mãi kể cả nỗi buồn. Sẽ có những ngày không muốn ăn, không muốn làm, không muốn giao tiếp và cũng không thể nhắm mắt mỗi đêm. Sẽ có những ngày dài lắm. Có những ngày nỗi buồn nhấn chìm tôi đến mức rơi vào cái hố tuyệt vọng tưởng chừng chẳng thể nào thoát ra, Có những ngày vỡ tan thành những mảnh li ti rồi rơi tung tóe. Nhưng mà chẳng gì là mãi mãi, kể cả nỗi buồn. 

Người ta bảo Sài Gòn về đêm thì lấy đâu ra cầu vồng, nhưng mình có thể mua một chiếc đèn cầu vồng và rồi ngắm nó trong phòng nhỏ 24/7, đúng không? Hạnh phúc là do mình lựa chọn, khổ đau cũng do mình tạo ra, vậy nên sẽ chẳng có gì là mãi mãi. Buồn nào rồi cũng sẽ qua, nhất định sẽ qua thật mà.

Sau khi chia tay có người đợi thời gian để chầm chậm lãng quên, có người đợi đôi bên gương vỡ lại lành, có người đợi xem ai mới là người buông tay trước, cũng có những người đến cuối cùng chẳng đợi được gì như tôi từng chờ đợi cậu suốt hai năm dài. Nhiều năm sau cậu sẽ quên tên mình, quên đi con đường đó trong quá khứ chúng mình từng có gì, quên đi phút giây ta bên nhau, hoặc sẽ có ngày khi cậu nói chuyện với ai đó mà nghe thấy một cái tên rất quen thuộc nhưng khoảnh khắc ấy cậu lại không nhớ rõ đó là ai.

Thuở đầu gặp cậu, gió là gió, mưa là mưa, tới khi tạm biệt cậu, gió là cậu mà mưa cũng là cậu. Sau này cũng có những khi mình muốn tìm cậu, nhưng cuối cùng lại không còn dũng khí ấy. Hai chúng mình ăn ý nhỉ, cậu không tìm mình, mình cũng chẳng muốn phiền đến cậu nữa. Sự ăn ý này có lẽ là số trời đã định trong truyền thuyết chăng. 

Tôi nghĩ cậu không muốn gặp mình. Vậy không gặp thì hơn. Không cần phải nghĩ tới nghĩ lui về cậu mãi nữa. Tôi không thích mình cứ ngóng chờ cuộc gọi từ cậu nên đã đổi điện thoại. Thế nhưng dù dặn lòng thôi nghĩ về cậu thì hình ảnh cậu cứ bám riết lấy trái tim tôi, như thể nó luôn ở đó chứ chưa từng rời đi. Có thể cậu đã đi mất và mang theo tình yêu cậu dành cho tôi. Nhưng tình yêu tôi dành cho cậu thì mãi ở đây, tại thành phố này. Nhưng hơn ai hết tôi hiểu đến lúc phải quên cậu rồi, tôi phải buông thôi. Nhiều người hỏi tôi “Sau khi kết thúc một mối quan hệ đã từng gắn bó lâu dài có buồn không?” Tất nhiên là đau buồn nhưng cũng là bước đầu cho cuộc hành trình tiến đến việc yêu thương bản thân nhiều hơn. 

em_461

Đôi khi buông tay là cách để yêu người ấy lần cuối, để người ấy đi tiếp đến sự bình yên mới. Vì tôi hiểu tình yêu nhiều lúc không phải là sở hữu. Nếu cứ mãi cố chấp níu kéo một trái tim đã không còn hướng về mình thì chỉ khiến bản thân thêm đau khổ. Tôi rất thích một câu nói thế này “Bạn thích ngắm trăng sáng, nhưng đâu nhất thiết phải hái xuống cho riêng mình. Suốt quá trình tìm kiếm ánh sáng, bạn đã được chiếu rọi và ôm ấp trong dịu dàng, vậy là đủ rồi.”

Chúng ta đến với nhau bởi tình yêu, bởi cảm giác muốn ở gần bên, thế rồi một ngày, khi những giọt nước mắt nhiều hơn tiếng cười, việc ở cạnh người kia khiến cho chúng ta cảm thấy ngột ngạt, những khoảng cách và rạn nứt ngày một rõ ràng, có lẽ đã đến lúc dừng lại. Quyết định kết thúc là điều dịu dàng nhất chúng ta dành cho chính trái tim đã tổn thương của chính mình. Rồi thời gian sẽ cho ta thấy nỗi đau nào cũng sẽ qua và cuộc sống còn nhiều niềm vui khác: công việc, đam mê, ước mơ…

Chúng ta từng tin vào hai từ “mãi mãi” mà không biết rằng “mãi mãi” trong cuộc sống nghiệt ngã này rất mong manh. Bởi khi ấy chúng ta quá ngây ngô mà tin rằng, bản thân đủ sức mạnh và tình yêu đủ lớn để nắm chặt tay người mình yêu. Nhưng rồi sau những biến cố, hiểu lầm...chúng ta dễ dàng buông tay người mà tưởng sẽ đi cùng mình đến cuối con đường. Mãi mãi là bao lâu? Mãi mãi yêu một người từ đầu đến cuối ư? Chẳng ai dám chắc được. Cuộc đời dài rộng phía trước, ai biết trước điều gì sẽ đến và đi thế nên lời hứa  “mãi mãi” là điều quá đỗi mơ hồ.

Cũng đã từ rất lâu rồi, tôi chẳng còn rung động trước một ai đó đẹp đẽ, tử tế, cũng không rung động trước câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Không phải tôi rơi vào trạng thái vô cảm. Dĩ nhiên tôi vẫn thích những ngày mưa ngồi cùng một tách cà phê sữa đá, bên cạnh cuốn sách hay bộ phim mình thích, vẫn có những sở thích nho nhỏ. Chỉ đơn giản bản thân chẳng còn rung động trước một người nào nữa. 

Có lẽ chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời người con gái là được gả cho người mà mình yêu thương, và người ấy cũng thương mình. Được cùng người ấy bước vào lễ đường trong sự chúc phúc của bạn bè và người thân, được mặc lên người bộ váy cưới, được cha mẹ trao tay vào người đàn ông bảo vệ mình trọn đời. Bởi thế nên tình yêu có chết đi rồi cũng không thể lựa chọn thứ bình yên tạm bợ. Nếu đã chọn một người bên nhau trọn đời mà vẫn còn phân vân đúng hay sai thì chắc chắn là sai rồi. Tiếng xì xầm bàn tán của thiên hạ có bao nhiêu rồi một ngày sẽ bị thời gian lãng quên. Còn hạnh phúc là cả một đời. Chọn sai rồi sẽ là sai cả một đời không cách nào quay lại được.

em

Một buổi chiều tháng 3, dạo bước trên con đường cũ quen thuộc giữa dòng đường thành phố tấp nập người qua, một chút chạnh lòng, một chút lạc lõng. Trước mắt tôi là hàng ghế đá quen thuộc, một góc phượng đỏ rực rỡ như những ngọn đuốc thắp sáng tình yêu tuổi học trò ngày ấy, có lẽ ký ức đã đưa chân tôi quay về nơi cũ. Bóng lưng quen thuộc quay về phía tôi “Em dạo này vẫn ổn chứ?” anh quay sang đối diện nhìn tôi. Phải cậu ấy quay về rồi, nhưng chẳng còn là người mà tôi từng rung động, nhớ mong nữa.

Tôi gật đầu “Em ổn, từ khi không có anh em học thêm được nhiều thứ, những thứ trước đây em nghĩ mình chẳng thể làm được. giờ hóa ra lại đơn giản đến vậy”

“Thỉnh thoảng anh vẫn ân hận vì ngày ấy không bất chấp ở lại bên cạnh em. Nếu như vậy bây giờ đã khác”.

“Khác gì chứ?”

“Em sẽ không đau buồn lâu như vậy, anh cũng không đánh mất người anh yêu”

“Làm gì có nếu như”.

Tôi cười “Không ai đoán trước được tương lai, cũng không ai có thể quay lại quá khứ. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ”

Em từng có một chậu xương rồng rất đẹp, người bán hàng bảo không cần mất công chăm sóc, thỉnh thoảng tưới vài giọt nước là đủ. Vậy mà em quên mất, đến khi nhìn lại thì nó đã chết rồi. Tình yêu của em cũng như chậu xương rồng kia, chẳng yêu cầu gì quá lớn lao, nhưng vì anh không để mắt nên dần đánh mất giống chậu xương rồng héo tàn vì sự vô tâm. 

em_341

Dù sao việc ngày hôm nay có thể một lần nữa gặp anh ở đây đã làm nút thắt 2 năm qua của em được tháo gỡ, chúng ta tờ giờ có thể nhẹ lòng bước tiếp về phía ánh mặt trời của riêng mình rồi. Mùa hè tháng ba năm ấy có hai người cùng quay lưng về phía nhau, không còn nước mắt, không còn hối tiếc.

Người em từng yêu, từng thương nhớ, từng mong đợi đến mức khắc cốt ghi tâm, thì ra cũng có ngày trở thành ký ức, ánh mắt nụ cười thôi làm tim em đau nhói. Em chợt nhớ lâu rồi không vào facebook anh, không tìm kiếm anh trong cơn mơ mỗi tối. Lâu rồi không tìm lại tin nhắn cũ, những lời hứa cũ cũng chẳng còn ám ảnh tâm trí em. Lâu rồi gối em không ướt nước mắt, sáng thức dậy đã cảm nhận được vẻ đẹp của bình minh, thói quen chờ tin nhắn chúc ngày mới từ anh cũng trở thành dĩ vãng.

Thì ra, ai rồi cũng sẽ là quá khứ. Người từng thương rồi cũng hóa người dưng. Khi tiếng nhạc ngừng em mở mắt, ánh sáng tràn qua khung cửa sổ, phủ xuống chiếc ghế trống đối diện em. Đột nhiên em thấy lòng nhẹ nhõm. Em chỉ mất đi một kẻ không biết trân trọng mình nhưng anh lại mất đi người yêu anh thành thật nhất. Mong anh không hối hận khi nhận ra điều đó.

Tạm biệt cậu, người cũ. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không cố chấp nhìn về phía cậu nữa. Dẫu sau này tôi bước tiếp cùng người mới, cậu hạnh phúc với người sau thì với tôi cậu vẫn mãi là một mảnh ký ức đẹp đẽ của mùa hè.

© Lê Thị Kim VI - blogradio.vn

Xem thêm: Người Yêu Nhau Sẽ Về Bên Nhau l Radio Tình Yêu

Lê Thị Kim VI

chỉ ước lòng mình như cỏ dại. Thấm hết sự đời vẫn thản nhiên xanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top