Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con tin rằng mẹ mãi ở đây

2023-04-18 01:25

Tác giả: Lê Thị Kim VI


blogradio.vn - Ngắm nhìn bức ảnh cuối cùng của mẹ trong nhật ký thật lâu, tôi mỉm cười và tự hứa bản thân sẽ thật mạnh mẽ, mỉm cười trong mọi hoàn cảnh, tập đứng trên gai góc bằng chính đôi chân của mình vì tôi tin mẹ vẫn mãi ở đây, luôn bên tôi và cứ như thế không điều gì có thể làm tôi sợ hãi nữa.

***

Chúng ta cho phép tất cả mọi chuyện xảy ra, cho phép bản thân gục ngã, cũng cho phép thế giới này không hoàn mỹ, càng cho phép người ta thương rời bỏ ta. Mạnh mẽ thật sự không phải là quên đi mà là chấp nhận nó. Chấp nhận niềm tiếc nuối trong cuộc sống, chấp nhận những đơn độc. Bởi trốn chạy chưa chắc đã chạy thoát; đối mặt chưa chắc đã khổ đau, cô đơn chưa chắc đã bất hạnh, có được chưa chắc đã bền lâu. 

Bản thân có thể buồn, có thể tổn thương vì một lý do nào đó, nhưng cú sốc nào rồi cũng sẽ qua đi, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Mẹ từng dạy tôi rằng dẫu có trải qua bao nhiêu thăng trầm, đau thương chồng chất đau thương thì con vẫn phải luôn giữ cho mình một trái tim ấm nóng, không ngừng trao đi và nhận lại yêu thương cùng sự tử tế. Nhất định phải học được cách nói lời tạm biệt với một số người và một số chuyện, khi trong lòng cảm thấy thanh thản và bình an con mới có thể tiếp tục bình thản đi trên con đường dưới chân mình.

Giữa đêm khuya bên chiếc bàn làm việc quen thuộc dưới ánh đèn điện lờ mờ, tôi lật lại từng trang nhật ký, ngắm nhìn những bức hình của mẹ, những dòng chữ ghi lại ký ức giữa tôi và mẹ. 

Bốn năm rồi kể từ ngày mẹ về thế giới bên kia theo tiếng gọi của Đức Phật, cuốn nhật ký như một báu vật được tôi gìn giữ. Ngày ấy thanh xuân của mẹ cũng trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, bà sinh ra trong thời kì chiến tranh chạy giặc không biết bao nhiêu nơi, nay đây mai đó, bữa no bữa đói. Tuổi thơ của bà thiếu hơi ấm tình thương của mẹ, mẹ từng kể với tôi khi bà lên ba thì bà ngoại mất, hồi đó súng đạn khắp nơi bà theo ông ngoại tôi đi tản cư ở vùng khác, lúc ngoại mất bà không kịp thấy mặt mẹ mình lần cuối. Có lẽ vì từng trải qua những đau thương của cuộc đời nên khi trở thành mẹ mẹ đã dành cả phần đời còn lại của mình để tuổi thơ tôi luôn được che chở bao bọc bởi yêu thương của bà.

Đồng hồ điểm gần 10 giờ tối, thành phố dần về đêm được bao phủ bởi ánh điện đường lung linh, trong căn phòng trọ chật hẹp và yên tĩnh chỉ có mình tôi lặng lẽ ngồi với những tiếng sột soạt lật từng trang nhật ký. Tôi đỏ hoe mắt khi dừng lại ở một bức ảnh là hình một người phụ nữ trên tay bồng một bé gái, bên dưới là dòng chữ nắn nót “Mừng sinh nhật 3 tuổi con gái yêu của mẹ”.

me_34_(1)

Mẹ từng nói sự hiện diện của tôi chính là món quà vô giá mà thượng Đế ban cho mẹ. Mặc dù ngày đó gia đình tôi rất nghèo nhưng mẹ luôn dành cho tôi những thứ tốt nhất. Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu mẹ có có ước mơ gì không? Dĩ nhiên rồi mẹ cũng từng có ước mơ chứ, mẹ cũng từng là một cô gái mơ mộng, cũng ước được đi khắp thế gian, ngắm nhìn mây trôi, nước chảy, hoa cỏ bên đường. Thế nhưng một ngày trong mẹ có tôi, mẹ không hề oán than mà biến tôi trở thành giấc mơ của mẹ, đem tất cả tinh hoa của mẹ đặt vào tôi, chỉ cần tôi sống tốt thì mẹ cũng sống tốt.

Phải tôi chính là trung tâm vũ trụ của mẹ, là ước mơ, là hy vọng, là tình yêu của mẹ. ngày nhỏ làm gì cũng mẹ, một tiếng cũng mẹ , hai tiếng cũng mẹ, một vết xước nhỏ cũng khóc tìm mẹ, ngủ dậy không thấy mẹ là chạy đi tìm khắp nơi. 

Lớn lên rồi cuộc sống của người trưởng thành lại khiến tôi rời xa vòng tay của mẹ, những bữa cơm chỉ có mỗi bố mẹ lặng lẽ trong căn nhà trống vắng, mỗi tháng cũng chỉ gọi được dăm ba cuộc gọi vài giây ngắn ngủi. Rốt cuộc thì mẹ là ai? 

Mẹ là người đàn bà nói nhiều đến nỗi có khi tôi lại cảm thấy khó chịu có khi lớn tiếng để rồi bà lẳng lặng quay đi như người mang tội ấy. Mẹ là người cặm cụi trong bếp hằng ngày cho gia đình những bữa ăn ngon. Mẹ là người chạy đôn chạy đáo đi mua thuốc khi tôi bị sốt do dầm mưa hay dãi nắng vì nghịch ngợm ấy. 

Mẹ là người căn dặn đủ điều, dặn đi dặn lại những thứ vặt vãnh mà ta cho là đã biết hết rồi trước khi rời khỏi nhà, mẹ là người đuổi tôi đi tìm và khám phá những chân trời mới và cũng là người dang rộng vòng tay đón tôi trở về sau những lần vấp ngã. Mẹ là người sẵn sàng mua tất cả những gì tôi thích nhưng lại keo kiệt cho bản thân mình. Mẹ là người dành cả phần đời thanh xuân và tuổi trẻ của mình để lo cho cuộc đời tôi an bình và trọn vẹn ấy . Nhưng đối với tôi, mẹ là ai? Có lẽ mẹ chỉ là niềm an ủi dự trữ trong cuộc sống của tôi thôi.

Con gái thích viết lách, đã viết bao nhiêu câu chuyện về tình yêu, cuộc sống, nhưng chưa bao giờ dám viết về mẹ. Từ “mẹ” ấy như khiến tim tôi nhói lên từng hồi, những ký ức về mẹ, những lời dạy mẹ dành cho tôi luôn văng vẳng bên tai. Mẹ đi rồi nhưng kỉ niệm thì còn mãi. Lúc còn là cô bé 5 tuổi, mỗi lần vấp ngã khóc òa lên bạn bè thì cười nhạo, người lớn xung quanh thì luôn bảo tôi.

 - Đứng dậy đi con, có gì mà phải khóc, sau này trưởng thành còn những chuyện khiến con đau hơn cả vết xước này.

Nhưng mẹ thì không, mẹ nhẹ nhàng nói “Con có thể khóc nếu con thấy đau, đừng vì bất cứ điều gì khiến con phải giấu đi cảm xúc của mình. Khóc đủ rồi thì đứng lên thôi. Mẹ cùng con bước tiếp cuộc hành trình”.

Năm 17 tuổi, tôi thi trượt đại học mà tôi thích. Người lớn chỉ trích.

- Có mỗi ăn với học thôi cũng để cho trượt, con nhà bác Ba, con ông Năm đều đỗ vào các trường đại học lớn, có đứa còn đậu thủ khoa đầy ra đó.

me_34q

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy. Tiếng mẹ nhỏ nhẹ “Không phải con đường nào cũng dễ dàng đi đến thành công, nếu ước mơ này không thành con có thể mơ một ước mơ khác và thực hiện nó. Nếu điều gì đến với con dễ dàng thì nó không còn gọi là cuộc sống nữa con ạ”.

- Mẹ ơi, tự do là gì hả mẹ? Tôi nói trong tiếng thút thít.

- Tự do là khi con có thể tự quyết định cuộc đời mình, làm điều mà con thật sự yêu thích chứ không phải vì lời nói của người khác mà buộc con phải làm, dù con có làm gì, học ngành gì hay bao giờ lấy chồng. Tự do là khi con muốn cuộc sống của mình theo hướng nào thì hãy làm nó đi theo hướng ấy.

Mẹ yêu tôi nhiều lắm. Ngày bé mẹ xây cho tôi một chiếc lồng an toàn, thoải mái, có đủ sự ấm áp, yêu thương tôi chẳng biết thế giới ngoài kia có những gì. Mẹ nói rằng tôi không đủ khỏe để bước ra, không đủ mạnh mẽ để chống đỡ. Giờ thì khác, tôi đã là cô gái 17 tuổi, mẹ muốn cho tôi sự tự do mà mẹ nói, muốn tôi thử bước ra cái thế giới an toàn mẹ từng bao bọc.

Năm 20 tuổi, ngày tôi chia tay mối tình đầu, tôi khóc, cả thế giới trong tôi sụp đổ. Người ta dè bỉu, mỉa mai sự yếu đuối, dễ rơi nước mắt của tôi. Mẹ nói rằng “lúc người khác chọn rời bỏ con thì nhất định người đó đã suy nghĩ kĩ càng cả rồi. Khoảnh khắc đó họ cảm thấy không có con, họ vẫn sống tốt. Từ giây phút đó, cả đời này. Đều không xứng đáng bước vào cuộc đời con một lần nào nữa”.

Sau này, khi đã lớn hơn, tôi không còn khóc khi vấp té, cũng chẳng nhớ mình đã buồn ra sao trong ngày trượt đại học. Trải qua nhiều mối tình nên không còn suy sụp như lần đầu. Khi một ngày nhận được tin báo  mẹ mất, tôi mới thực sự nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Người mẹ duy nhất trên thế gian của tôi thực sự đã không còn. Lúc ấy tôi mới hiểu rằng, hóa ra nước mắt dành cho tình cảm nam nữ hay những chuyện vụn vặt lo sợ ngoài kia đều là thừa thãi. 

Mùa hạ năm ấy tôi 23 tuổi. Mùa hạ năm ấy có một người mãi mãi rời xa tôi, mùa hạ ấy chỉ còn trong ký ức tôi không bao giờ quên. Từ ngày nhận được tin mẹ ốm nặng cho đến khi mẹ rời khỏi thế gian này, tôi chưa bao giờ thực sự làm tròn bổn phận của một đứa con gái, thành phố phồn hoa tất bật khiến tôi bỏ lỡ những khoảnh khắc ít ỏi đáng quý bên mẹ.

Mọi thứ cứ như thế sụp đổ nhanh chóng, tôi chưa chuẩn bị tinh thần. Tối hôm đó mưa rất to, mặc dù đang vào mùa hè, có lẽ ông trời cũng xót xa thương cảm cho sự mất mát của tôi. Mẹ mất, tôi chìm trong nỗi u buồn, tôi khóc, có ai đó nói rằng tôi không được khóc, nước mắt trần gian sẽ níu kéo bước chân của mẹ làm mẹ chậm trễ sẽ không thể đầu thai về cảnh lành. 

Tôi nhớ mẹ từng nói “Cuộc đời là quán trọ trần gian, mà trần gian vốn là kiếp luân hồi. Mẹ tin vào con đường giải thoát mọi khổ đau, mẹ hướng về Đức Phật ngàn đời, liệu có chăng ngày sau sẽ thay đổi”. Tôi cũng mong có ngày ấy, ngày thoát khỏi kiếp sống luân hồi dẫu chút mong manh cũng muốn đặt niềm tin trong lòng.

Có lẽ khi nhân duyên không còn đầy đủ nữa thì người ta thương sẽ biến mất đi. Ngày mẹ mất tôi đã rất đau đớn. Khi ta mới bảy tám tuổi đầu, ta không hề nghĩ sẽ có ngày mất mẹ. Nhưng khi chúng ta thực sự lớn lên và tất cả chúng ta, ai cũng sẽ mất mẹ. Có thể vì tôi cũng ảnh hưởng bởi con đường Phật pháp mà mẹ đã đi nên tôi có thể vượt qua giờ phút chia lìa. Tôi sớm nhận thức rằng mẹ vẫn đang còn sống trong tôi. 

me_351

Ngày mẹ mất tôi đã viết trong nhật ký “Điều sợ hãi nhất đời tôi đã xảy ra rồi”. Tôi đau buồn gần một năm sau khi mẹ qua đời. Có một đêm tôi mơ thấy mẹ, mẹ tôi trông vẫn trẻ đẹp, tóc xõa dài ngang lưng, bà vẫn dáng vẻ ấy, vẫn nụ cười hiền từ ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. 

Mẹ trò chuyện cùng tôi. Tôi hỏi mẹ “Hạnh phúc là gì hả mẹ”. Hạnh phúc là khi con tìm được sự tự do của chính con, của cô gái năm 17 tuổi. Rồi tôi kể cho mẹ nghe những tháng ngày làm việc giữa thành phố rộng lớn, những áp lực xung quanh cuộc sống mưu sinh của người trưởng thành. Mẹ bảo ở cái thành phố rộng lớn này luôn đặt người ta vào những sự lựa chọn. Có người chọn phồn hoa rực rỡ, có người hài lòng trong góc nhỏ của mình. Vẫn câu nói ngày xưa, con chỉ cần làm điều con cảm thấy yêu thích là được dù đó là lựa chọn nào đi chăng nữa mẹ vẫn luôn ủng hộ.

Đồng hồ báo thức reo lên, tôi tỉnh giấc lúc ba giờ sáng, tôi cảm giác như mình chưa từng mất mẹ. Cảm tưởng mẹ vẫn ở trong tôi rất rõ ràng, thật hạnh phúc khi có thể nói chuyện với mẹ trong mơ. Từ lúc ấy ý nghĩ mất đi mẹ không còn hiện diện trong tôi nữa. 

Tôi chỉ cần nhìn vào bàn tay, cảm nhận hơi gió mát trên mặt hay dưới bàn chân, nhìn những ngôi sao hay ánh trăng trên bầu trời là tôi nhớ mẹ tôi luôn luôn có mặt với tôi trong mọi thời điểm. Như Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói “Những người chúng ta thương yêu sẽ lại đến với chúng ta ở một hình hài khác khi họ mất đi”. Tôi tin rằng ở một nơi xa mà tôi chưa từng biết ấy mẹ sẽ không còn bị dày vò bởi những cơn đau nữa, cũng không phải muộn phiền lo lắng liệu tôi có ổn không.

Ngắm nhìn bức ảnh cuối cùng của mẹ trong nhật ký thật lâu, tôi mỉm cười và tự hứa bản thân sẽ thật mạnh mẽ, mỉm cười trong mọi hoàn cảnh, tập đứng trên gai góc bằng chính đôi chân của mình vì tôi tin mẹ vẫn mãi ở đây, luôn bên tôi và cứ như thế không điều gì có thể làm tôi sợ hãi nữa.

© Lê Thị Kim VI - blogradio.vn 

Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con

Lê Thị Kim VI

chỉ ước lòng mình như cỏ dại. Thấm hết sự đời vẫn thản nhiên xanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.

Bông hồng đỏ

Bông hồng đỏ

Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.

Tháng tám và em

Tháng tám và em

Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.

Khi con đã lớn khôn

Khi con đã lớn khôn

Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.

Đừng kết thúc, em nhé!

Đừng kết thúc, em nhé!

Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Có một mùa nhớ thương

Có một mùa nhớ thương

Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.

back to top