Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu mẹ

2023-04-17 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày tháng sống cùng mẹ có lẽ tôi đã quá vô tư, tôi đã quá vô tâm nên không nhận ra được niềm vui của mẹ là sự bao phủ bên ngoài, có nhiều lần như vậy, để che kín đi những nỗi buồn những uẩn khúc đâu đó trong lòng mẹ.

***

Tôi đã ngồi yên vị trong xe, sáng nào cũng vậy, xe luôn đón tôi rất đúng giờ, và chỉ khoảng ba mươi phút sau là tôi có mặt ở công ty. Tôi thích nhất khoảnh khắc này trong ngày, một cảm giác thư thái và êm dịu lâng lâng, ngồi trong xe được nhìn ngắm được nhìn thấy gần như sinh hoạt đi lại nhộn nhịp của thành phố này, một thành phố không có sự nghỉ ngơi, một thành phố mà hoạt động gần như hai bốn trên hai bốn.

Tôi cầm điện thoại trên tay, lướt danh bạ, rồi dừng lại ở mẹ, hôm nay là ngày tám tháng ba, hai bên đường xe chạy qua tràn ngập sắc hoa tươi đẹp rực rỡ, tôi nhắn cho mẹ:

“Con yêu mẹ.”

Tôi không nhắn dài dòng chúc mừng này kia, lần nào tôi cũng nhắn vậy thôi, là những ngày lễ của phụ nữ, của mẹ, tôi tin mẹ tôi hiểu liền, còn mẹ nhắn lại cho tôi luôn luôn là những lời dặn dò. Tôi, một thằng con trai đã hai mươi mấy tuổi, đã đi làm, mà vẫn còn rất nhỏ với mẹ, vẫn cần nghe mẹ dặn dò lo lắng.

Tôi biết trong điện thoại của mẹ vẫn đầy những tin nhắn của tôi, vì mẹ có thói quen không xóa tin nhắn, và mẹ nói mẹ yêu nhất tin nhắn đó của tôi.

Con yêu mẹ.

Giữa ba và mẹ, tôi bị nghiêng nhiều hơn về phía mẹ, vì mẹ luôn sát bên tôi từ những ngày còn ấu thơ, còn ba tôi luôn đi làm xa nhà, nghĩa là tôi bị ảnh hưởng cách giáo dục của mẹ nhiều hơn. Rồi khi vào đây học, rồi đi làm, tôi càng hiểu ra nhiều điều về cuộc sống này, những điều mà tôi chưa kịp hiểu, vì tôi cứ chú tâm vào học, một chương trình học rất nặng mà có lúc tôi ngỡ tôi không vượt qua được.

Có lẽ hôm nay là tám tháng ba nên sáng nay tôi nghĩ về mẹ nhiều hơn, hai mẹ con đã hẹn nhau là mỗi tuần nói chuyện một lần, mà đâu cứ khi tôi xa nhà rồi nói chuyện qua điện thoại thì tôi mới biết mẹ luôn như vậy, cho dù mẹ có buồn có lo lắng ra sao thì mẹ vẫn nói cùng tôi bằng giọng lạc quan nhất. Càng lớn tôi càng cảm nhận điều đó rất rõ ở mẹ, cho dù là đau như nào, mẹ vân tỏ ra rất ổn, mẹ không sao, đó là tính cách đặc trưng của mẹ, đó là tính cách làm tôi vừa thương vừa bực mẹ.

Tuần trước cũng vậy, tôi biết mẹ đang buồn nhưng lại tỏ ra như không có gì, tôi biết có lo lắng thì cũng không giúp được gì cho mẹ nên tôi cũng nói chuyện vui cùng mẹ, và mẹ nói ba vẫn đang sát bên mẹ.

Những ngày tháng sống cùng mẹ có lẽ tôi đã quá vô tư, tôi đã quá vô tâm nên không nhận ra được niềm vui của mẹ là sự bao phủ bên ngoài, có nhiều lần như vậy, để che kín đi những nỗi buồn những uẩn khúc đâu đó trong lòng mẹ.

Có lẽ tôi nói điều này ra sẽ bị mọi người mắng, nhưng tôi thật sự cảm ơn những năm tháng chống dịch của cả nước mấy năm qua, vì nhờ có dịch bệnh, tôi đã hiểu thêm rất nhiều điều, đã học thêm được rất nhiều điều về tình người, về sự sẻ chia, về lòng nhân ái, tôi hiểu được những điều mẹ dạy tôi ngày trước, mẹ nói ba mẹ chỉ muốn tôi có một cái đầu biết nhìn thẳng bước đi và có một trái tim biết cười và biết khóc.

Có lẽ là vậy, nên tôi chỉ muốn nhắn cho mẹ ngắn như vậy, là mẹ hiểu.

Con yêu mẹ.

Tôi nhớ lần đăng ký thi đại học, đó là năm cuối cấp của tôi, tôi bận bù đầu bù cổ với rất nhiều những đề thi, mà ba tôi ở xa, còn mẹ tôi cũng đi công tác suốt, tôi tự lo hết mọi việc và cảm thấy hãnh diện một chút, có vẻ như tôi đang trưởng thành. Tôi ước ao trúng tuyển vào nguyện vọng một, nhưng tôi cũng đề ra khả năng xấu nhất là nếu tôi rớt, tôi sẽ xuống nguyện vọng hai. Tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, ngôi trường ở nguyện vọng hai cũng dạy khá tốt ngành tôi đăng ký thi, là sở thích của tôi, là đam mê của tôi từ những năm cấp hai. Có vẻ như mẹ rất tin vào chuyện học của tôi nên mẹ đi công tác hoài, tôi cứ một mình tự học.

Tôi nhớ lần dịch bùng phát mạnh nhất, cả nước gần như đứng lại, thành phố nào cũng chốt chặn khắp nơi, mẹ nói cả thành phố nơi gia đình tôi sinh sống cứ bước ra một bước là bảo vệ vùng xanh, đi đến đâu cũng thấy chăng khẩu hiểu đó, còn tôi cũng kẹt cứng trong khu ký túc xá.

Một buổi tối, thầy chủ nhiệm gọi trực tiếp cho tôi, thầy dặn tôi phải ở lại trong phòng không được ra ngoài, vì sáng nay tôi đã có mặt ở thư viện của trường, và tôi đã ngồi học chung với một bạn có mẹ bị fo, và danh sách đã được nhà trường chốt ngay lập tức, vì tất cả khi vào thư viện đều phải quét thẻ. Tôi buộc phải nói cho ba tôi biết vì ba gọi tôi hỏi chuyện, nhưng tôi dặn ba giấu mẹ vì tôi sợ mẹ lo, vậy mà mẹ gọi nói mẹ đã biết rồi, vì tin tức đang rầm rộ trên mạng.

Tôi muốn dừng lại để nói lời cảm ơn và xin lỗi đến thầy hiệu trưởng, các thầy cô giáo đã dạy tôi ở trường.

Em cảm ơn thầy vì những gì thầy nói, thầy phát biểu trong những tháng năm em được học tập ở đó, với em đó là những thông điệp đã truyền cho em rất nhiều sức trẻ, rất nhiều tình yêu thương và rất nhiều năng lượng. Em xin lỗi đã không đến dự được buổi lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên khóa của em, đó là buổi lễ trang trọng và quan trọng, vậy mà em phải trong phòng thí nghiệm với một khối lượng lớn công việc.

Em chúc thầy, các thầy cô giáo và tất cả mọi người trong trường thật mạnh khỏe, tiếp tục vững chắc ở quãng đuường còn rất dài phía trước. Em nhớ mãi ngôi trường, nơi đầy ắp kỷ niệm trong em, một ngôi trường rất rộng và rất nhiều ánh sáng.

Tôi chưa bao giờ chia sẻ cùng mẹ những đoạn tâm tư như vậy, mà tôi biết trong lòng mẹ thì tôi là một đứa con trai luôn khô cứng, ít nói, tôi chỉ cảm nhận được những khó khăn những nỗi lo lắng thầm lặng của mẹ, vì cái tết vừa qua tôi được nghe nhiều những câu chuyện của người lớn, là của ba mẹ, là của mấy bác mấy dì, ai cũng nói năm nay sẽ khó khăn hơn, còn tôi đã thấy tận mắt những điều đó, cơn bão thất nghiệp, con bão về tài chính đang quét qua tất cả mọi gia đình, tôi đi làm mà nghe ai ai cũng đau đầu về nó, mẹ tôi đã nghỉ làm mấy năm nay, có vẻ như mẹ đứng ngoài cuộc những chuyện đó, nhưng tôi đọc thấu được trong mẹ, mẹ tôi chưa phút nào vơi đi những câu chuyện của đời sống, mẹ chưa phút nào vơi đi những nỗi lo về tôi, cả về ba tôi nữa.

Tôi, một thằng con trai đã lớn, đã đi làm, đã đủ lông đủ cánh đã tự bay được, lại chưa phút nào làm nguôi được trong mẹ canh cánh những nỗi niềm.

Tôi chỉ mong mẹ luôn được khỏe, ba tôi nói các bác sĩ nói bệnh của mẹ là không được buồn phiền lo âu suy nghĩ, nhưng mẹ tôi lại là người rất hay suy nghĩ. Từ lúc mẹ nghỉ làm ở nhà, tôi thấy mẹ ít nói hơn, mẹ bình thản hơn trong mọi việc. Tôi đã tự lo được cho mình, chắc đã nhẹ gánh cho ba mẹ một phần, mà sao mẹ cứ luôn ưu tư.

Bây giờ tôi đã hiểu, đúng là năm nay khó khăn hơn, gia đình tôi cũng nằm chung trong guồng quay đó, cũng đâu ngoại lệ được. Tôi hứa với mẹ sẽ mập lên được, vì bà ngoại tôi nói năm xưa lúc mang tôi trong bụng, mẹ ăn rất khỏe cứ tăng cân vù vù, mà sao giờ tôi quá gầy như vậy. Những lúc được về nhà bên mẹ, mẹ chăm tôi ăn uống đủ kiểu và cứ nói sao tôi gầy quá, không biết làm sao cho tôi tăng cân lên.

Tôi đã quen sống xa nhà rồi, hiện tại tôi càng cảm thấy đang gắn chặt với thành phố này, một thành phố mà theo tôi để tìm ra được một người dân đúng gốc là rất khó, vì nhìn ở đâu cũng toàn là những người ở tỉnh thành khác đến sinh sống.

Tôi bước xuống xe, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, mà thời tiết năm nay cũng thật lạ, ban ngày nắng chói chang nhưng ban đêm lại se lạnh, tôi có việc đi đâu đó là phải khoác thêm cái áo lạnh, và lòng luôn nhớ đến những lời mẹ đã dặn, là phải tự chăm sóc phải biết giữ sức khỏe tốt.

Tôi bước vào phòng thí nghiệm, công việc hôm qua chưa xong còn lưu lại trên bàn, tôi đã dần quen rồi và thấy yêu công việc rồi. Tôi đọc tin nhắn của mẹ trong máy rồi mỉm cười, tôi học được bài học này từ mẹ đó, mẹ tôi luôn cười như vậy, dù lòng mẹ có bão giông.

Tôi biết tôi không chỉ nhắn cho mẹ vào những ngày lễ, mà suốt đời này tôi chỉ muốn nói cùng mẹ, như biết bao đứa con khác cũng muốn nói cùng mẹ mình:

Con yêu mẹ.

Hôm nay, tôi đã tự tin hơn trong chiếc áo blouse trắng này, tôi đang bay những đường bay đầu tiên, và còn rất nhiều những đường bay nữa, tôi sẽ mang theo cùng tình yêu của mẹ, tình yêu của ba. Tôi muốn cuốn theo luôn những muộn phiền lo âu của mẹ, chỉ để lại cho mẹ hạnh phúc mà thôi.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Về nhà đi con! | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

back to top