Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy học cách hiểu mình

2023-05-26 01:25

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Thế gian có bao nỗi muộn phiền, ai cũng có những vấn đề riêng mà chỉ mình họ hiểu và vượt qua, không hẳn dễ dàng nhưng người đời liếc ngang lại phàn nàn điều họ gặp phải sao quá chừng đơn giản. Thứ giết chết một nụ cười không phải là đôi dòng bi luỵ, mà là chuyện của bản thân mình phải phụ thuộc vào miệng lưỡi thế gian.

***

Chính là bụi hồng gai đã níu rì chân những kẻ đang chi chít tổn thương, chính là sự sự thờ ơ đã làm vỡ vụn hàng nghìn mảnh gương ghim sâu vào ngày vụn vặt. Bạn biết không bất kể thứ gì cũng có thể làm tổn thương ta nếu bản thân mình cho phép.

Từng nghĩ một mối quan hệ sẽ không đủ quan trọng để thay đổi tâm tính một con người, đã từng nghĩ nếu người rời đi sẽ có người lại bước đến như đã từng. Đúng. Người mới bước tới nhưng vừa khéo chỉ xem mình là trạm dừng chân không có gì cần vướng bận, thoáng chốc mơ hồ ta giam cầm mình vào ngục tù của bao bộn bề chuyện đôi lứa, muốn thoát ra nhưng sợ một lần nữa biến thành hung thủ sát hại chính bản thân nên thôi đành cô lập tâm can trong vỏ bọc của kẻ can trường. Ai nhìn vào cũng bảo sao gai góc, sao mạnh mẽ thế thì ai dám yêu nhưng có mấy ai hiểu, chính thứ gọi là tình yêu đã khiến bản thân ta thay đổi ít nhiều. Ngày xưa vốn thích màu trắng nhưng tâm can u uất lại buộc chuyển sang đen, ngày xưa vốn tính ồn ào nhưng quá đỗi muộn phiền nên tìm về miền tĩnh lặng.

Ta gồng mình biến thành ngọn xương rồng hoang dại chỉ mong cứu rỗi tâm hồn đang thiếu thốn đủ trăm bề, tạo cho mình một vỏ bọc không cần ai để trưng ra sự kiêu hãnh cuối cùng trong những trường hợp thật xấu hổ không muốn ai nhìn thấy, nhưng ngọn ngành mọi sự gượng ép ta tạo vừa hay lại khiến bản thân trở nên lạnh lùng trong mắt của mọi người xung quanh. 

neu-thay-met-qua-ta-co-duoc-phep-ke-doi-mot-chut-khong-758x416

Tự hỏi có phải tận sâu trong thâm tâm muốn được vỗ về, an ủi, muốn được che chở vỗ về nhiều hơn chứ không phải như nam châm vĩnh cửu đảo cực khiến mọi thứ chưa kịp đến gần đã bị đẩy ra xa. Ta chỉ là những chú cá vùng vẫy giữa những tòa nhà chọc trời kiêu sa trên phố xá, cá xem đại dương là nhà còn ta, thiếu chút tình thương thì nhà cũng thành nơi xa lạ.

Sóng thôi xô bờ không có nghĩa sóng ngưng nhớ, bờ không tiến về sóng không có nghĩa bờ vô tâm. Có những chuyện tận mắt thấy, tai nghe nhưng tỏ tường nguồn cơn thì bấy nhiêu chưa đủ, ta chưa từng đặt mình vào vị trí của người kia thì sao dám đinh ninh thứ cảm xúc ai kia đối đãi với mình là quá vô tình, lạnh nhạt. 

Ta quen thói nuông chiều nên vắng nhau vài phút lại đòi dăm ba tin nhắn, cuộc gọi, nhưng thật tình nếu đã vì nhau thì dù mỗi năm gặp nhau một lần như Chức Nữ - chàng Ngưu tìm thấy nhau giữa muôn trùng gian khổ cũng đủ an ủi cõi lòng vốn ương ngạnh đến đâu.

Ngày nắng hay ngày mưa cũng không làm lòng hóa bão giông bằng một câu nói rời đi của người vào sương sớm. Chọn cách vùi đầu trong chăn vì không muốn người thấy ta tiều tuỵ trong những lần dằn vặt, định nắm lấy cánh tay người nhưng khoảng không giữa nhau đã vô tận từ bao giờ nên đành buông lơi phó mặc cho sự trống vắng bao trùm cả tâm hồn và thân thể. 

neu-cho-ban-duoc-lua-chon-mot-lan-nua-ban-co-yeu-nguoi-do-khong-758x519

Héo mòn là từ ngữ diễn tả thực tế nhất một cây hồng leo đã thôi vươn mình theo ánh nắng, muốn kiêu sa bên hiên nhà chứ không nghĩ mình có thể cứng cỏi để làm tường rào trước cổng, muốn làm rực rỡ một khung hình chứ không phải chút nét thừa người vội xóa khi xem qua.

Thế gian có bao nỗi muộn phiền, ai cũng có những vấn đề riêng mà chỉ mình họ hiểu và vượt qua, không hẳn dễ dàng nhưng người đời liếc ngang lại phàn nàn điều họ gặp phải sao quá chừng đơn giản. Thứ giết chết một nụ cười không phải là đôi dòng bi luỵ, mà là chuyện của bản thân mình phải phụ thuộc vào miệng lưỡi thế gian. 

Lòng bàn tay dù có cố cách mấy cũng không thể cho ai vay mượn, phàm chuyện trong lòng mình đừng cố giải thích vì chẳng ai sống thay ai dù chỉ một ngày. Chuyện qua tai cứ để qua tai, chuyện ai nấy tỏ bày thì có phải thế gian đang từng ngày tốt đẹp?

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn

Xem thêm: Bỏ Lại Nỗi Đau Trên Cát

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn

Bụi phấn

Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương

Mùa thu yêu thương

Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu

Con nhà giàu

Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

back to top