Hãy học cách hiểu mình
2023-05-26 01:25
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Thế gian có bao nỗi muộn phiền, ai cũng có những vấn đề riêng mà chỉ mình họ hiểu và vượt qua, không hẳn dễ dàng nhưng người đời liếc ngang lại phàn nàn điều họ gặp phải sao quá chừng đơn giản. Thứ giết chết một nụ cười không phải là đôi dòng bi luỵ, mà là chuyện của bản thân mình phải phụ thuộc vào miệng lưỡi thế gian.
***
Chính là bụi hồng gai đã níu rì chân những kẻ đang chi chít tổn thương, chính là sự sự thờ ơ đã làm vỡ vụn hàng nghìn mảnh gương ghim sâu vào ngày vụn vặt. Bạn biết không bất kể thứ gì cũng có thể làm tổn thương ta nếu bản thân mình cho phép.
Từng nghĩ một mối quan hệ sẽ không đủ quan trọng để thay đổi tâm tính một con người, đã từng nghĩ nếu người rời đi sẽ có người lại bước đến như đã từng. Đúng. Người mới bước tới nhưng vừa khéo chỉ xem mình là trạm dừng chân không có gì cần vướng bận, thoáng chốc mơ hồ ta giam cầm mình vào ngục tù của bao bộn bề chuyện đôi lứa, muốn thoát ra nhưng sợ một lần nữa biến thành hung thủ sát hại chính bản thân nên thôi đành cô lập tâm can trong vỏ bọc của kẻ can trường. Ai nhìn vào cũng bảo sao gai góc, sao mạnh mẽ thế thì ai dám yêu nhưng có mấy ai hiểu, chính thứ gọi là tình yêu đã khiến bản thân ta thay đổi ít nhiều. Ngày xưa vốn thích màu trắng nhưng tâm can u uất lại buộc chuyển sang đen, ngày xưa vốn tính ồn ào nhưng quá đỗi muộn phiền nên tìm về miền tĩnh lặng.
Ta gồng mình biến thành ngọn xương rồng hoang dại chỉ mong cứu rỗi tâm hồn đang thiếu thốn đủ trăm bề, tạo cho mình một vỏ bọc không cần ai để trưng ra sự kiêu hãnh cuối cùng trong những trường hợp thật xấu hổ không muốn ai nhìn thấy, nhưng ngọn ngành mọi sự gượng ép ta tạo vừa hay lại khiến bản thân trở nên lạnh lùng trong mắt của mọi người xung quanh.
Tự hỏi có phải tận sâu trong thâm tâm muốn được vỗ về, an ủi, muốn được che chở vỗ về nhiều hơn chứ không phải như nam châm vĩnh cửu đảo cực khiến mọi thứ chưa kịp đến gần đã bị đẩy ra xa. Ta chỉ là những chú cá vùng vẫy giữa những tòa nhà chọc trời kiêu sa trên phố xá, cá xem đại dương là nhà còn ta, thiếu chút tình thương thì nhà cũng thành nơi xa lạ.
Sóng thôi xô bờ không có nghĩa sóng ngưng nhớ, bờ không tiến về sóng không có nghĩa bờ vô tâm. Có những chuyện tận mắt thấy, tai nghe nhưng tỏ tường nguồn cơn thì bấy nhiêu chưa đủ, ta chưa từng đặt mình vào vị trí của người kia thì sao dám đinh ninh thứ cảm xúc ai kia đối đãi với mình là quá vô tình, lạnh nhạt.
Ta quen thói nuông chiều nên vắng nhau vài phút lại đòi dăm ba tin nhắn, cuộc gọi, nhưng thật tình nếu đã vì nhau thì dù mỗi năm gặp nhau một lần như Chức Nữ - chàng Ngưu tìm thấy nhau giữa muôn trùng gian khổ cũng đủ an ủi cõi lòng vốn ương ngạnh đến đâu.
Ngày nắng hay ngày mưa cũng không làm lòng hóa bão giông bằng một câu nói rời đi của người vào sương sớm. Chọn cách vùi đầu trong chăn vì không muốn người thấy ta tiều tuỵ trong những lần dằn vặt, định nắm lấy cánh tay người nhưng khoảng không giữa nhau đã vô tận từ bao giờ nên đành buông lơi phó mặc cho sự trống vắng bao trùm cả tâm hồn và thân thể.
Héo mòn là từ ngữ diễn tả thực tế nhất một cây hồng leo đã thôi vươn mình theo ánh nắng, muốn kiêu sa bên hiên nhà chứ không nghĩ mình có thể cứng cỏi để làm tường rào trước cổng, muốn làm rực rỡ một khung hình chứ không phải chút nét thừa người vội xóa khi xem qua.
Thế gian có bao nỗi muộn phiền, ai cũng có những vấn đề riêng mà chỉ mình họ hiểu và vượt qua, không hẳn dễ dàng nhưng người đời liếc ngang lại phàn nàn điều họ gặp phải sao quá chừng đơn giản. Thứ giết chết một nụ cười không phải là đôi dòng bi luỵ, mà là chuyện của bản thân mình phải phụ thuộc vào miệng lưỡi thế gian.
Lòng bàn tay dù có cố cách mấy cũng không thể cho ai vay mượn, phàm chuyện trong lòng mình đừng cố giải thích vì chẳng ai sống thay ai dù chỉ một ngày. Chuyện qua tai cứ để qua tai, chuyện ai nấy tỏ bày thì có phải thế gian đang từng ngày tốt đẹp?
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Bỏ Lại Nỗi Đau Trên Cát
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
















