Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ đợi những mùa hoa (Thì thầm 429)

2015-04-22 13:29

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Radio Online Team

Thì thầm bên bàn phím - Là do anh quá xa xôi, xa cả về địa lý, xa cả trong lòng người. Em không dám kết bạn với anh, không dám hỏi han bạn bè người thân về anh, em hoàn toàn xa lạ với cuộc sống của anh. Nhưng hôm nay những hình ảnh nơi anh sống lại như thật gần gũi, có thể hàng ngày anh vẫn đi trên con đường ấy, ngang qua những căn nhà ấy. Và cũng có thể anh sẽ gắn bó với nơi này thêm nhiều năm nữa, cách xa Việt Nam cả ngàn cây số.

Lời tựa: "Xin gửi tặng bài viết này tới anh,mối tình đầu của em, người đang ở cách xa Việt Nam hàng nghìn cây số, dù giờ đây đã không còn là gì của nhau nhưng đôi khi một vài phút yếu lòng em vẫn xin được một chút nhớ tới anh".

Cô bạn bên Nhật gửi một vài bức ảnh và nói : "Hoa anh đào nở rồi đấy cậu ạ!" Một màu trắng tinh khôi, thuần khiết,những cánh hoa mỏng manh dịu dàng bay trong  gió, phủ trắng mọi con đường, góc phố, bầu trời cao trong xanh,nắng vàng buông nhẹ nhẹ... Với em Nhật Bản đẹp và thơ mộng như thế. Còn với anh, Nhật Bản bình yên không?



Hôm nay tình cờ tìm được định vị con phố nơi anh đang ở, cảm giác như đang thấy anh đi trên con phố đó, rất gần và rất thật, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng. Là do đã lâu lắm rồi em không còn được biết thông tin gì về anh, là do hàng ngày em vẫn ra vào facebook của anh như một thói quen vô thức nhưng chẳng hề thấy bất cứ sự thay đổi nào. Là do anh quá xa xôi, xa cả về địa lý, xa cả trong lòng người. Em không dám kết bạn với anh, không dám hỏi han bạn bè người thân về anh, em hoàn toàn xa lạ với cuộc sống của anh. Nhưng hôm nay những hình ảnh nơi anh sống lại như thật gần gũi, có thể hàng ngày anh vẫn đi trên con đường ấy, ngang qua những căn nhà ấy. Và cũng có thể anh sẽ gắn bó với nơi này thêm nhiều năm nữa, cách xa Việt Nam cả ngàn cây số.

Sau bao nhiêu khoảng cách về không gian và thời gian mọi thứ với em đã rất nhiều thay đổi nhưng chỉ có những kỷ niệm cũ là vẫn còn ngoan cố không chịu buông tha. Kỷ niệm và nỗi nhớ cứ tha hồ bị vùi dập bởi guồng quay hối hả của cuộc sống cùng những bận bịu lo toan hàng ngày, mà đôi khi em cứ ngỡ nó chết đi rồi. Thế nhưng ngay như lúc này đây, khi đã rúc mình trong chăn ấm, thả mình tĩnh lặng sau một ngày mệt nhoài thì những mảnh ký ức chắp vá lại cứ trực ùa về. Em thấy mình cô đơn, cô đơn ngay từ khi chúng ta còn chung đường chung lối đến khi em chỉ còn lại nơi đây một mình. Hóa ra là em đã cô đơn lâu lắm rồi. Vậy mà sao em vẫn chưa thể quen được cảm giác đó. Hàng ngày không ai quan tâm em ăn uống ra sao, công việc thế nào. Ừ thì mặc kệ tháng ngày, mặc kệ thời gian chảy trôi nhưng đôi khi mệt mỏi quá, bàn chân không còn muốn bước tiếp, bàn tay thì chỉ muốn buông lơi tất cả, khi đó em lại tự thấy thương xót cho chính mình, thấy mình nhỏ bé cần được che chở, an ủi biết bao. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là tự mình đứng dậy, mím chặt môi mà bước tiếp. Em không trách anh đã để em lại một mình rồi quay lưng đi theo một con đường khác. Em cũng không trách anh lạnh lùng đến vô tâm, bởi vì em hiểu tất cả những gì của ngày hôm nay đều là do em lựa chọn, vì em đã lựa chọn buông tay anh trước để mặc anh ra đi. Trong tình yêu này em đã sai quá nhiều rồi. Ngày anh đi, em từng nói rằng mong anh hạnh phúc rồi tìm được một người con gái có thể luôn bên cạnh anh, yêu thương anh hết lòng, cùng anh chia sẻ mọi khó khăn nơi đất khách. Là em nói thật lòng, nhưng sao khi người con gái đó xuất hiện cùng anh, dường như mọi thứ trong em lại đổ vỡ, em giận anh chóng quên, chóng thay lòng đổi dạ, bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu yêu thương, ba năm và mối tình đầu đẹp đẽ. Giờ đây anh đã hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống mới. Còn em, em cũng đã chọn một cuộc sống cho riêng mình, vẫn hàng ngày làm việc quên thời gian, vẫn cafe, xem phim một mình khi rảnh, vẫn tự cho phép một cuộc sống ít gam màu như thế. Có lẽ em vẫn đang ổn hoặc ít ra là phải ổn anh ạ.



Bên đó mùa này hoa anh đào nở nhiều rồi phải không anh? Em không hiểu nhiều về loài hoa ấy cũng như đất nước Nhật Bản xa xôi nhưng nơi có anh em tin sẽ đẹp và bình yên lắm. Mùa hoa anh đào đầu tiên anh ở đó, không biết anh còn muốn chờ ngắm thêm bao nhiêu mùa hoa nữa để quay trở về. Dù thế nào đi nữa, dù anh có bên cạnh ai, nhưng mong anh hãy hứa nhất định sẽ quay về.

Và em sẽ đợi để đếm những mùa hoa...

  • Thảo Nguyên
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top