Blog Radio 384: Hàn gắn một trái tim
2015-04-04 08:30
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh
Thoáng đó, mà đã bốn năm trôi qua. Lặng lẽ nhìn lại quãng thời gian tồi tệ của đời mình, tôi mới thấy bản thân thật mạnh mẽ. Tôi đã phải khóc rất nhiều trong những đêm vô vọng chờ tin nhắn, trong những buổi sáng sớm với đôi mắt vô hồn nhìn điện thoại. Cảm giác thiếu vắng một người mà cả thế giới này như sụp đổ. Nhưng có lẽ, thời gian đã xóa nhòa tất cả những kí ức đẹp về anh. Thời gian qua đi làm tôi biết rằng tôi không còn ở trong giấc mơ nhiệm màu ngày đó nữa. Tôi đã tỉnh giấc. Anh ra đi. Phải, anh đã ra đi một cách nhẹ nhàng như khi anh bước vào cuộc đời tôi. Anh mang theo những giọt nước mắt buồn bã và cả những nụ cười ngày nào. Thầm nghĩ, tôi quen anh trong những ngày mưa và chia tay anh trong những ngày mưa. Nhưng tôi chưa bao giờ, dù chỉ một lần hối hận vì đã yêu anh…
- Cậu là Hoài Ân? Xin lỗi, tôi đến trễ!
Một giọng nói của ai đó vang lên làm tôi bừng tỉnh. Tôi ngước nhìn và thấy một cậu con trai đang bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình. Mất mấy giây bất ngờ, tôi mới chợt nhớ. Hôm nay, tôi có một cuộc hẹn do con bạn thân sắp xếp. Suốt bốn năm qua, để bản thân mình quên đi những nỗi buồn, tôi đã tìm đến công việc. Tôi cố gắng làm cho mình mệt mỏi để khi về nhà tôi sẽ không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi cứ sống thế. Ngày qua ngày, tôi cũng không nghĩ đến sẽ quen một ai khác. Có lẽ, tôi chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới trong cuộc sống mình hay cũng có lẽ tôi chưa quên được anh? Anh vẫn còn đâu đây trong trái tim tôi. Tôi biết vì cách đây mấy tháng, tôi có quen một người. Nhưng dù cho người đó làm gì, tôi đều so sánh. Nếu là anh thì sẽ không làm như vậy hay thế này hay thế khác.
Hình bóng Hoàng Anh đã khắc quá sâu vào tâm trí tôi. Tôi cố gắng đưa tay gỡ bỏ nó thì tôi càng không thể quên được. Nên cuộc hẹn ngày hôm nay cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi đến đây như một nhiệm vụ con bạn thân đưa ra. Nghĩ thế, tôi nhâm nhi một ít trà và trò chuyện một cách buồn tẻ. Thậm chí, tôi còn chẳng đưa mắt nhìn anh chàng ấy lấy một lần. Suốt cuộc trò chuyện, tôi chỉ nhìn vào cuốn Lolita trên bàn hay lơ đãng nhìn một ai đó trong quán cà phê. Tôi cũng không nhớ tôi và cậu ta đã nói những gì mà thật sự tôi cũng không quan tâm. Hai tiếng trôi qua trong vô vị. Tôi nhìn đồng hồ tỏ ý muốn về. Trong đầu tôi lúc này, chỉ nghĩ đến việc bắt xe buýt về nhà và đánh một giấc đến ngày mai. Tôi cho cuốn Lolita vào túi sách, đứng lên. Đang đi thì có một bàn tay ai đó kéo tôi lại. Tôi giật mình. Là anh chàng đó. Không nói một lời, cậu ta kéo tôi ra khỏi quán và ra công viên. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Quá bất ngờ, tôi không kịp phản ứng. Sau đó, tôi mới giật tay ra, hét ầm lên:
- Cậu làm cái gì vậy?
Tôi nắm chặt lấy dây túi xách, nhăn mặt không hài lòng. Nhưng cậu ta không nói gì, nhanh chóng đến chỗ đất trống chuẩn bị trồng hoa của công viên, lấy một ít đất rồi lấy trong balô của mình chai nước và quay trở lại chỗ tôi. Không hiểu sao, tôi không bỏ đi mà ở lại đó nhìn và chờ đợi. Cậu ta đứng đối diện tôi, mỉm cười, đưa tay lên và… thả xuống giày cao gót hàng hiệu của tôi tất cả chỗ đất vừa lấy, rồi nhẹ nhàng mở chai nước đổ lên đó. Tôi tức giận đến nỗi cứng đơ người nhìn chiếc giày của mình. Tôi muốn cho cậu ta một bài học. Cậu ta là ai cơ chứ? Tôi đang tính đưa tay thì cậu ta chạm vào tóc tôi, thì thầm:
- Một bông hoa luôn cần chăm sóc. Hãy đổ thêm nước và đất! Một bông hoa đẹp đừng nên để héo!
Nói rồi, cậu ta bỏ đi, bỏ lại tôi ở đó với chiếc giày đầy đất và nước. Thay vì tức giận như lúc đầu thì tôi lại cảm thấy khó hiểu. Cậu ta đã nói gì vậy? Hoa cần chăm sóc, đừng để héo? Cậu ta là nhà triết học chắc? Một con người kì lạ và một buổi gặp mặt kì cục. Lần sau, tôi sẽ không đi gặp bất cứ ai nữa dù cho con bạn của tôi có năn nỉ đến mức nào. Có lẽ, ở một mình là tốt nhất. Tôi chưa sẵn sàng…
Hai tuần trôi qua, cuộc sống tôi lại trở về như cũ. Công việc và công việc. Tôi không còn nhớ chút gì về anh chàng đó nữa. Nhưng hôm nay lại khác, tôi kết thúc công việc ở văn phòng sớm, ghé qua thăm bố mẹ ăn tối rồi về nhà. Tôi chợt nhớ đến câu nói kì lạ ấy. Câu nói cứ văng vẳng trong đầu tôi. Cậu ta đang so sánh tôi với một bông hoa hay… ? Cậu ta tên gì? Tôi quên chưa hỏi tên! Rồi liên tiếp những câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Tối đó, tôi ôm theo những hoài nghi mà chìm vào giấc ngủ. Sáng dậy, tôi lại quên hết vì tôi biết tôi sẽ chẳng gặp lại cậu ta…
Tôi luôn là người chăm chỉ trong nhóm nên trưởng phòng thưởng cho hai vé đi xem phim. Tôi vui lắm nên đã rủ ngay con bạn thân. Kết quả là nhỏ bận đi với người ấy nên xin lỗi. Nhìn nó hạnh phúc mà tôi cũng thấy hơi ghen tị một chút nhưng chỉ là một chút thôi. Tôi vui vẻ đi một mình và ăn kem. Tôi còn mua cho mình một chiếc vòng tay xinh xắn. Cuộc sống cứ mãi như thế này thì thích nhỉ? Tôi lon ton ra trạm xe buýt ngồi chờ và… tôi ước gì mình đừng ra đó. Một cảm giác ngạt thở nhanh chóng xâm chiếm lấy cơ thể tôi, tê cứng. Ngay lập tức, trái tim tôi thắt chặt lại. Tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống. Tôi run run lấy tay che mặt đi. Bởi vì, người đứng trước mặt tôi lúc này là… Hoàng Anh và tôi không muốn anh nhìn thấy tôi. Tôi đã cố quên anh. Tôi đã quên được anh. Tôi đã nhủ với bản thân mình như vậy. Nhưng tôi biết là tôi không đủ can đảm để ra chào hỏi và nói: “ Anh đấy à? Anh khỏe không? Còn em thì vẫn ổn”. Tôi thật sự không thể. Tôi thấy khó thở quá khi nhìn thấy anh đang vui vẻ với một cô gái khác. Đó là một cô gái rất xinh, rất hợp với anh. Cả hai đi qua mà không hề nhận ra tôi. Có lẽ, họ quá hạnh phúc đến nỗi chẳng nhận ra những gì đang hiện diện xung quanh.
Con trai vốn dĩ luôn vô tình như vậy sao? Tôi tự hỏi có lúc nào, dù chỉ một chút anh nhớ đến tôi? Liệu có không? Nhưng tất cả điều đó có còn quan trọng? Bất giác, tôi không thể giữ được sức nặng của những giọt nước mắt. Mắt tôi giờ đây nhạt nhòa đi hướng theo bóng hình anh. Toàn thân tôi run lên bần bật. Lạnh quá! Sao tay tôi lại lạnh đến như vậy? Trái tim tôi cũng lạnh nữa. Hoài Ân, mày sẽ ổn! Anh ấy đang rất hạnh phúc. Yêu một người không nhất thiết là ở bên cạnh người ấy mà điều quan trọng là thấy người ta được hạnh phúc. Như vậy, tôi cũng sẽ hạnh phúc. Vậy tại sao tôi lại khóc? Tại sao tim tôi lại đau đớn? Phải chăng tôi đang lừa dối bản thân mình trong suốt thời gian qua là tôi sẽ ổn.
Nhìn anh đi với người con gái khác, tôi thật sự rất ghen tị. Đáng lẽ người con gái được anh yêu thương, người con gái nắm tay anh lúc này là tôi chứ không phải là ai khác. Anh đã nói gì anh nhớ không? Trước mắt tôi, hiện lên hình ảnh ngày anh còn yêu tôi, ngày anh ôm nhẹ vào eo tôi thì thầm trong những lần đi chơi: “Anh mãi mãi yêu em”. Mỗi lần như vậy, tôi đều nhéo má người mình thương, cười đáp: “Không có gì là mãi mãi đâu”. Rồi anh ghì chặt lấy tôi, hôn lên má tôi, nói những điều mà làm trái tim tôi như tan chảy: “Hãy để thời gian chứng minh”.
Anh có nói những lời đó với cô ấy không? Ước gì anh đừng nói những lời đó. Ước gì tôi không ngốc nghếch tin anh. Ước gì… ước gì… tôi có thể quên anh như anh đã quên tôi. Tôi có thể vô tình nắm tay người khác sau khi anh nói lời chia tay không lí do. Bỗng… trời đổ mưa. Mưa thật to. Từng giọt mưa rơi xuống dưới chân tôi vỡ tan. Mưa ngày càng nặng hạt. Mái hiên của trạm xe buýt không thể che cho tôi và tôi đã ướt đẫm. Gió thổi lạnh toát. Từng giọt nước mưa là một giọt nước mắt rơi xuống. Mà nước mưa hòa lẫn nước mắt cái nào lạnh giá hơn? Tôi yếu ớt đưa tay với những giọt mưa. Mưa làm tôi nhớ anh nhiều hơn, nhiều hơn bao giờ hết, nhiều đến mức trái tim tôi vỡ ra từng mảnh. Bất chợt, có ai đó che cho tôi khỏi nước mưa. Là Hoàng Anh sao? Không, không thể là anh ấy. Hoàng Anh không thể ở đây lúc này…
- Một bông hoa đẹp không nên tưới quá nhiều nước.
Khi giọng nói ấy vừa dứt, tôi biết đó là anh chàng kì lạ. Cậu ta làm gì ở đây? Đi đi! Hãy để tôi ở lại một mình. Tôi không cần ai khác. Tôi chỉ cần anh ấy thôi. Anh chàng đó không nói gì. Chợt cậu ta ôm lấy tôi, ghì chặt và tôi cứ thế khóc mãi trên bờ vai ấy, cho đến khi bản thân kiệt sức và tôi không còn cảm thấy gì nữa. Lâu lắm rồi, tôi mới khóc…
Tôi từ từ mở mắt ra một cách uể oải. Đây là đâu? Đầu óc tôi ong cả lên. Đau đầu quá! Tôi nhìn xung quanh và tôi thấy anh chàng đó. Cậu ta đang nằm ngủ kế bên giường tôi. Chắc cậu rất mệt vì đã chăm sóc tôi. Tôi không biết cậu là ai, tên gì, là người như thế nào, nhưng thật may mắn vì cậu đã ở đây. Rồi tôi lại nhớ tới hình bóng Hoàng Anh mờ nhạt. Nước mắt lại trào ra. Có lẽ, tôi đã kìm nén suốt thời gian qua và giờ thì không thể kiểm soát được nữa. Tôi cứ lặng lẽ khóc và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lát sau, tôi hít một hơi dài, ngồi dậy cố gắng không làm anh chàng bên cạnh thức giấc. Tôi chăm chú nhìn cậu ta. Bây giờ, tôi mới nhìn kĩ cậu. Một anh chàng khá đẹp trai với mái tóc màu vàng trà đầy kiểu cách. Một đôi mắt khép hờ đầy bí ẩn làm cho người khác như muốn ngồi đó mà chờ đợi đôi mắt ấy mở ra. Cậu có một bờ vai rộng để ai đó có thể tựa vào. Tôi cười nhẹ, hỏi:
- Cậu tên gì vậy?
- Việt Phương!
Cậu bất ngờ ngồi dậy nhìn tôi. Tôi giật mình lùi lại sau rồi nhăn mặt. Cậu ta dậy bao giờ vậy? Đúng là một con người kì lạ mà. Thoáng lát, tôi phì cười. Cậu ta kì lạ một cách thú vị. Cậu cố tình không để ý đến tôi đang cười, chỉ nhìn tôi thở dài. Cậu đưa tay chạm vào tóc tôi. Tôi cũng nhìn lại chờ đợi xem cậu sẽ nói gì về hoa nữa đây. Nhưng không giống như tôi mong đợi. Cậu đã nói với một giọng buồn bã:
- Nếu trái tim cậu bị vỡ thành từng mảnh. Vậy hãy mạnh mẽ cầm mảnh còn lại đi hết cuối con đường. Đừng nên tự hành hạ bản thân. Cậu đã sốt rất cao từ tối hôm qua đấy. Cậu biết không?
Nói xong, cậu đứng dậy, bỏ đi. Tôi cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong tim. Can đảm, mạnh mẽ cầm mảnh trái tim còn lại đi đến cuối con đường. Liệu tôi có làm được không? Nhưng có thể tôi sẽ thử vào một ngày nào đó, không phải là lúc này. Tôi đặt tay lên trái tim của mình. Xin lỗi trái tim nhiều lắm. Tôi đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Rồi, tôi nắm chắt lấy vạt áo mình. Tôi chợt nhận ra đây không phải áo của tôi. Tôi hoang mang lật cái chăn ra. Cả cái quần cũng không phải. Tôi run run gọi cái tên sắp mở cửa, bước đi:
- Này…cậu! Ai…thay quần áo cho tôi vậy?
- À, tôi…− Cậu ta quay lại thản nhiên.
BỐP!!! Ngay lập tức, tôi ném cái gối vào mặt cậu ta. Đứng ngay dậy, đẩy cậu ta ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Thịch! Thịch! Thịch! Tôi thở gấp gáp. Đây là mơ? Tôi đang mơ phải không? Tôi nhắm chặt mắt lại, nhéo má mình. Đau quá!!! Vậy đây là thật. Mới đây, tôi còn cảm kích cậu ta. Giờ tôi ước gì mình gặp ai đó khác. Số tôi đúng là đen đủi mà…
“Cậu về rồi nhà chưa, Hoài Ân? Tối qua thấy Việt Phương gọi điện nhờ tôi đến giúp chăm sóc và thay quần áo cho cậu. Tôi đã rất lo lắng. Ổn rồi thì tốt!”. Đó là lời nói của con bạn thân của tôi. Vậy là tôi đã hiểu nhầm. Có lẽ, lúc đó cậu ta chưa nói hết. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi. Sau hai tháng dằn dặt nội tâm, tôi đã quyết định gọi cậu ra và xin lỗi. Tôi thoáng thấy hồi hộp không biết cậu có tha thứ không nữa. Giờ tôi đang ngồi chờ trong công viên nơi lần đầu tôi gặp cậu. Nhớ đến ngày đó và cái giày cao gót của mình mà tôi cười lắc đầu. Cậu thật sự rất kì lạ. Một lát, cậu đã đứng trước mặt tôi từ lúc ào không hay. Tôi đang tính đưa tay lên chào thì lại bị cậu kéo đi. Cậu rất thích kéo người khác đi như thế thì phải? Nếu là người khác, tôi sẽ giật tay ra và nhất định không đi cho tới khi người đối diện nói với tôi là đi đâu. Nhưng lần khác, tôi bước theo cậu ngồi vào chiếc xe ô tô nhỏ nhắn. Cứ thế chiếc xe lăn bánh và chạy. Chiếc xe băng qua những làn đường và tôi đã ngủ thiếp đi…
Hình như có ai đó lay tay tôi dậy. Tôi từ từ mắt ra và dụi dụi mắt. Là Việt Phương. Cậu tiếp tục kéo tay tôi dẫn đi đâu đó. Thoáng lát, tôi nghe thấy… tiếng sóng biển. Tôi giật tay cậu ra và chạy lên phía trước. Là biển, đúng là biển rồi. Tôi thích thú hét ầm lên nhìn cậu. Cậu chỉ cười. Từ bé, tôi đã rất thích biển. Tôi cởi giày ra, chạy ngay xuống cát, nghịch sóng. Cảm giác đi chân trần trên cát thật thú vị. Tôi đi qua đi lại. Và tôi đứng lại ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp. Hoàng hôn đang buông xuống nơi biển cả. Cả bầu trời đều nhuốm màu hồng thơ mộng với những đám mây trắng như kẹo bông gòn hồi bé tôi ăn. Rồi hình ảnh phản chiếu của mặt trời rực lửa đang in mình xuống mặt nước, tạo nên những làn sóng óng ánh xô dạt vào bờ. Những cơn gió thơm nồng mùi muối bay qua những đồi thông chắn cát. Tôi hít hà một hơi dài. Cảm giác thật dễ chịu. Cứ như mọi nỗi buồn của tôi đã bị gió biển cuốn đi mất.
Tôi quay sang, nhìn thấy bóng dáng hai cha con bước đi trên cát cười đùa. Một bé gái tầm tám tuổi dắt một chú cún đáng yêu đi dạo. Một đôi nam nữ đang ngồi trên tảng đá lớn ngắm nhìn hoàng hôn. Bất giác, tôi lại nhớ đến Hoàng Anh. Giờ anh đang làm gì? Có lẽ, tôi chẳng thể quên được anh ấy. Mắt tôi lại cay cay cho đến khi nhìn thấy người bên cạnh cầm hũ thủy tinh rồi đưa cho tôi một tờ giấy và cây bút. Tôi ngơ mặt ra một lát, lau nước mắt nhìn chăm chú. Tôi sẽ ghi điều ước vào đây và thả ra biển phải không? Khi đó, điều ước sẽ thành hiện thực. Hơi giống con nít nhưng chắc sẽ vui lắm. Tôi không biết nên ghi điều gì trước, cho bố mẹ luôn khỏe mạnh hãy mãi mãi bên tôi nhỉ?
- Ghi tên người cậu yêu vào đó? – Cậu nhìn thẳng vào tôi.
Ghi tên Hoàng Anh vào đó sao? Tôi nhìn cậu vẻ khó hiểu nhưng không thể nào nói được hai từ tại sao. Đôi mắt cậu lộ rõ vẻ cương quyết nên tôi đành nghe lời và làm theo. Đã bao lâu rồi tôi không gọi tên Hoàng Anh? Đã bao lâu rồi, tôi chưa ghi lại tên anh ấy? Tay tôi run run viết lên giấy hai từ ngắn gọn Hoàng Anh rồi đưa cho Việt Phương. Cậu lấy tờ giấy rồi bỏ vào hũ thủy tinh. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ ném đi nhưng không cậu cho cát vào đầy hũ và đưa cho tôi:
- Ném đi!!!
Tôi lắc đầu không hiểu. Cậu liền giải thích:
- Thay vì ghi điều ước và thả đi để điều ước thành hiện thực thì cậu hãy ném hũ thủy tinh đầy cát này xuống lòng biển và sẽ không bao giờ nhớ đến nữa…
Vừa nghe xong, lại nhìn thêm gương mặt của Việt Phương tôi không nhịn được cười. Cậu thật khác biệt mà. Tôi cười mãi rồi cầm lấy hũ thủy tinh. Vứt bỏ tất cả mọi thứ? Có lẽ, như vậy là tốt nhất. Tôi không nên dằn vặt nội tâm mình nữa. Trong suốt bốn năm qua, tôi đã nghĩ rằng trái tim mình lành lặn nhưng không. Nó tổn thương nhiều đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào vết thương nó cũng rất đau. Đã đến lúc trái tim của tôi được hàn gắn. Tôi nhắm chặt mắt lại, áp lên má hũ thủy tinh. Hình ảnh của Hoàng Anh hiện lên trong tâm trí tôi. Anh phải biết là em yêu anh rất nhiều, Hoàng Anh. Tôi mở mắt ra và ném xuống biển điều mà tôi cần quên. Tôi lặng lẽ đứng nhìn và mỉm cười nhìn Việt Phương, cảm giác thật thoải mái. Cậu bất ngờ chạm vào má tôi với ánh mắt trìu mến:
- Tôi đã luôn yêu nụ cười này của cậu. Đã yêu ngay từ lần đầu khi tôi thấy cậu cười đùa ở đại học tài chính. Tôi đã ước gì nụ cười đó dù chỉ một lần cậu dành cho tôi. Khi Hoàng Anh bước ra đi, tôi đã muốn ở bên cậu nhưng tôi nghĩ cậu cần thời gian. Tôi đã chờ đợi nhưng tôi không muốn thấy cậu đau khổ hơn nữa. Suốt tám năm, tôi chưa bao giờ ngừng nhìn về phía cậu. Hoài Ân, tôi yêu cậu…
Tôi tròn xoe mắt nhìn Việt Phương. Tôi không thể nào tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cách đây hai tháng với tôi cậu hoàn toàn xa lạ mà giờ cậu nói yêu tôi sao? Hình như, tôi thoáng thấy tim mình khẽ rung động sau bốn năm qua. Khi tôi cau có hay nhăn mặt mỗi lúc buồn tôi không nghĩ là sẽ có ai đó yêu nụ cười này của tôi. Tôi chợt nghe thấy một giai điệu ngân vang quen thuộc:
“Hãy cảm ơn ai đó bỏ rơi bạn để bạn niết rằng không có gì là mãi mãi.
Hãy cảm ơn ai đó làm bạn tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn….
Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn. Để bạn biết rằng… không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng sẽ nhận lại một cách thật lòng.
Cuộc đời mỗi con người như một chuyến tàu. Bạn sẽ gặp rất nhiều người. Có người chỉ thoáng đi qua bạn. Có người sẽ theo bạn suốt cuộc hành trình. Cũng có người chỉ gặp một lần cũng làm bạn nhớ mãi. Bạn sẽ gặp định mệnh của mình trên chuyến tàu đó. Và đôi khi không tránh khỏi vài sự nhầm lẫn.
Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù cho họ đã từng thất vọng. Đừng mải chạy theo một người, khi người đó lại mải chạy theo người khác. Hãy chạy theo một người nào đó làm bạn luôn mỉm cười. Bởi… nụ cười là mãi mãi…”.
Việt Phương sẽ là người đó phải không? Tôi cũng không biết nữa. Hoàng Anh ơi, giờ em phải làm gì tiếp theo? Từ chối hay đồng ý cậu ấy và em sẽ phải quên anh. À không, em chẳng thể nào quên được anh nên em có lẽ sẽ để anh ở đâu đó trong trái tim mình cho đến khi em thật sự quên được anh. Có thể em sẽ bắt đầu một tình yêu mới dù em rất sợ là mình không thể chào đón một ai khác ngoài anh. Em nhìn Việt Phương mỉm cười và nói thật Hoàng Anh ạ, vì em không muốn lừa dối cậu ấy:
- Tôi chưa sẵn sàng, Việt Phương…
Cậu chỉ cười lại, nắm lấy bàn tay tôi với tất cả hơi ấm lan tỏa nơi bàn tay ấy. Hoàng hôn ở biển thật ấm áp nhưng lúc này đây tôi còn thấy trái tim mình ấm áp hơn. Trong gió chỉ thì thầm tiếng của cậu:
- Cậu biết không? Tôi sẽ chờ cho đến khi cậu thật sự sẵn sàng…
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Những bông hoa đẹp của thính giả Ly Thanh - Blog Radio được thể hiện qua giọng đọc Chit Xinh - Hoàng Vũ và phát triển bởi blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.