CXAN 247: Sống như những đóa hoa
2015-04-17 17:49
Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga
“Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi nhẹ vơi sầu đau
Ngỡ như trên đời, thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi.
Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi
Sống như tôi vẫn mơ”.
Có đôi lúc bạn thu mình trong một không gian vắng lặng, tự đè nén mình trong những nỗi đau của quá khứ, than vãn về những khó khăn ở thực tại và phiền lòng về những điều sắp xảy đến trong tương lai. Bạn tự chọn cho mình một góc tối lạnh lẽo, thiếu vắng đi cái ấm áp của ánh mặt trời rồi lặng lẽ đối mặt với cái bóng của chính mình. Và cứ thế bạn đếm từng giây từng phút, từng tiếng tích tắc trên chiếc đồng hồ vô tri vô giác kia để chờ đợi sự trôi qua thật nhanh chóng của cuộc sống này. Bạn cho rằng trốn tránh mọi thứ sẽ giúp bạn không phải đối mặt với sóng gió nghiệt ngã đang hiện diện trong cuộc đời ngoài kia?
Nỗi sợ, bạn biết gì về nó? Cũng chẳng có định nghĩa rõ ràng về nỗi sợ, mỗi con người, mỗi trái tim đều có một nỗi sợ của riêng mình, và bây giờ tôi sẽ định nghĩa nỗi sợ của tôi theo một cách riêng.
Vào một buổi sáng đầu mùa hạ, giữa những ánh nắng ấm áp đang vươn mình len lói khắp căn phòng, tôi giật mình tỉnh giấc. Nỗi buồn ngày hôm qua vẫn chưa hề mờ nhạt sau một giấc ngủ dài. Từng hồi cảm giác buồn chán, tự ti đang dần dần len lói trỗi dậy vây kín tâm trí tôi. Tôi chán ghét cuộc sống này vì tôi là một cô gái chẳng có gì nổi bật, luôn luôn thất bại trong cuộc sống. Tôi chán ghét những ánh nắng chói chang kia vì nó luôn khiến tôi phải nhìn thấy vẻ tự tin, hạnh phúc của một kẻ khác.
Tôi đã chọn một giải pháp cho riêng mình – đóng thật chặt cửa sổ, buông rèm và chùm kín chăn. Hàng ngàn câu hỏi tại sao mơ hồ hiện diện nhưng chưa bao giờ tôi nhận được câu trả lời: Tại sao tôi không phải là một cô gái xinh đẹp, tại sao tôi luôn thất bại, tại sao…… và tại sao. Nếu như tôi xinh đẹp hơn một chút thì có lẽ anh đã không rời bỏ tôi để đi theo cô ấy, nếu như cố gắng thêm một chút thì có lẽ tôi đã được nhận vào làm tại một công ti nước ngoài, nếu như cuộc sống không có quá nhiều khó khăn thì tôi đã không phải suy sụp đến như vậy, và nếu như lúc tôi sinh ra không là tôi của hiện tại mà là một kẻ khác thì có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Có những lúc tôi muốn buông xuôi tất cả, thả mặc bản thân cho những xô bồ nghiệt ngã của cuộc sống. Đau kệ đau, thất bại kệ thất bại vì dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất. Công việc mỗi ngày của tôi là ngồi đến vòng quay của đồng hồ - thứ công việc duy nhất mang lại cho tôi sự tĩnh lặng. Có lẽ cuộc sống này đã gắn liền với chiếc đồng hồ vô tri vô giác kia từ rất lâu rồi. Khi kim phút quay được một vòng là một giờ trôi qua, khi kim giờ quay được hai vòng nghĩa là một ngày nữa lại chấm dứt, mọi dần trôi qua trong vô vị và chán nản.
Cho đến một ngày cuộc sống của tôi giường như bị xáo trộn, chiếc đồng hồ bị hết pin. Chẳng còn tiếng kêu báo hiệu một giờ trôi qua, cũng chẳng còn những vòng quay đánh đánh dấu sự lụi tàn của một ngày. Bất giác tôi đưa đôi mắt hướng về khung cửa sổ đã bị khép chặt từ lâu, nhìn lên tấm màn che đã ngả màu cũ kỹ. Giây phút này đây tôi thực sự sợ hãi, một nỗi sợ mơ hồ day dứt đang ăn mòn lý trí, thấm sâu vào từng ngóc ngách trong tôi. Tôi sợ hãi điều gì? Sợ một lần nữa mình lại ngủ quên trong bóng tối hay sợ rằng cuộc sống của mình sẽ kêt thúc cùng với những vòng quay vô tri vô giác kia?
Ý chí thúc dục tôi phải bước lên chạm tay vào cánh cửa, hãy mở cửa ra để đón nhận thế giới ngoài kia, nhưng một suy nghĩ khác trong tôi lại thôi thúc tôi phải ngồi lại, tôi không sợ sẽ nhìn thấy kẻ khác đang hạnh phúc ngoài kia sao. Không khí lại chìm trong im lặng đáng sợ cho đến khi nó bị phá tan bởi tiếng cót két của cánh cửa đã cũ mèm từ lâu. Muôn ngàn tia nắng ùa về phả vào da thịt, có cái gì ấm và nóng đang tan chảy trong tôi, thấm nhuần vào từng tấc da tấc thịt. Đôi mi khẽ rung nhìn về bãi đất hoang toàn cỏ dại, mùa này hoa tán chi nở rực rỡ trắng xóa cả một mảnh trời, không còn là cái vẻ u ám của ngày xưa nữa.
Phía cuối chân trời ánh lên vài vệt đỏ, cây phượng mùa này chuyển mình khoe sắc rồi. Tôi đã vô tình ngủ quên suốt hai màu hoa nở giờ đã đến lúc phải tỉnh giấc thôi. Tiếng cửa phòng bị mở ra khiến tôi giật mình quay lại, trước mặt tôi là một người phụ nữ mái tóc đã điểm vài cọng bạc, đôi mắt bà ngấn lệ nhìn tôi đầy xúc động. Người phụ nữ ấy không ai khác chính là mẹ tôi. Giây phút này tôi đã thực sự hiểu nỗi sợ của tôi là gì. Tôi sợ mẹ phải rơi lệ, sợ chính bản thân mình không thừa nhận mình, sợ đến một ngày ánh mặt trời kia cũng không muốn sưởi ấm cho tôi nữa, sợ một mình phải đối diện với bóng tối vô hình mà không có ai bên cạnh.
Chiều nay mặt trời đã tạm ngủ yên sau làn mây bạc, gió khẽ thổi nhẹ khiến những cánh hoa phượng chao mình theo gió. Đã hơn hai năm kể từ cái ngày tôi tỉnh dậy xà vào vòng tay của mẹ. Đó cũng là giây phút đầu tiên trong cuộc đời tôi định nghĩa cuộc đời theo một cách khác. Bỏ qua tất cả mặc cảm, bỏ qua cái giấy chứng nhận bị trần cảm nặng của bệnh viện tâm thần tôi quyết tâm phải định nghĩa lại cuộc đời của chính mình.
Đừng bao giờ phàn nàn về những điều bạn chưa có ở hiện tại vì tất cả những gì tốt đẹp nhất có đôi khi ở ngay bên cạnh mà chúng ta chưa nhận ra. Đừng lo lắng nhé vì có một ngày bạn sẽ cảm nhận được chúng bằng chính trái tim chân thành của mình, bạn sẽ thấy trái tim mình tràn ngập tình yêu thương và ước mơ tươi đẹp. Thay vì đắm chìm trong những mặc cảm, những suy nghĩ tự hủy hoại của chính mình thì tại sao bạn không thử sống theo một cách khác, tự định nghĩa cuộc đời theo cách khác.
Và tôi sống như đoá hoa này
Toả ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng
Được hiến dâng cho cuộc đời.
Hôm nay dẫu có gian nan
Thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn
Tôi sẽ viết nên câu chuyện của cuộc đời riêng tôi.
Tôi muốn sống như những đóa hoa kia vì chúng luôn tự tin khoe sắc thắm. Chẳng có loài hoa nào đẹp nhất vì mỗi bông hoa đều là duy nhất. Bạn cũng vậy, sẽ chẳng có ai giống bạn, chẳng có ai có thể làm con người bạn tốt hơn ngoại trừ bạn. Tôi tin rằng trong mỗi chúng ta đều có một hạt giống tâm hồn đang chờ ngày nảy mầm đơm hoa kết trái.
Hãy luôn mở lòng và sống hết mình với ước mơ hoài bão, hãy biến hạt giống trong ta trở thành bông hoa của những niềm vui, của những niềm hạnh phúc. Đừng bao giờ mặc cảm vì mình là một bông hoa kém sắc hương nhé vì mỗi bông hoa sinh ra trên đời đều có một ý nghĩa riêng nào đó. Tôi muốn làm một bông hoa dại vì nó có một sức sống mãnh liệt, dù cho hạn hán mưa giông hoa vẫn vươn mình đón nắng mặt trời. Còn bạn thì sao, bạn đã chọn cho mình một loài hoa đẹp nào chưa?
Chẳng gì ngăn được tôi
Và những ước mơ này
Vì tôi yêu, yêu lắm cuộc đời
Và tôi tin vào con tim tôi.
Chỉ cần có niềm tin bạn sẽ vượt qua mọi khó khăn thử thách của cuộc đời. Có câu nói rằng: “Một con chim đậu trên cành cây không bao giờ sợ cành cây gãy bởi vì niềm tin của con chim nằm ở đôi cánh của nó chứ không phải cành cây. Hãy luôn tin vào chính mình". Tôi tin chắc chắn rằng ai trong chúng ta cũng sẽ có một đôi cánh đủ mạnh giúp ta có thể bay qua bức tường rào cản để chạm tay vào ước mơ. Vậy thì ngay bây giờ bạn hãy bắt đầu viết câu chuyện của cuộc đời theo một cách riêng bạn nhé.
Gửi những chàng trai cô gái đang lạc lối.
© Tử Dạ - blogradio.vn
- Bài hát sử dụng trong CXAN 247: Sống như những đóa hoa (Nhiều ca sĩ)
- Giọng đọc và tech mix: Hằng Nga
- Chương trình được phát trực tuyến vào thứ 6 hàng tuần trên Cảm Xúc Âm Nhạc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.