Phát thanh xúc cảm của bạn !

Địa ngục tầng thứ 19 (Phần 2)

2013-09-19 19:51

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun, Na Ngố

Xuân Vũ nằm trong chăn nhưng tai vẫn lắng nghe mọi động tĩnh. Cô rất mong có thể nghe thấy các tiếng động khi Thanh U vào phòng, tiếng bước chân rất êm, tiếng giường và đệm rung rung nhè nhẹ…

Ba giờ sáng, Thanh U vẫn chưa về. Xuân Vũ không chịu nổi nữa. Khi cô đang chập chờn sắp ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng “tít tít” nhắn tin ở di động của mình. Xuân Vũ dùng chiếc máy Samsung có chức năng chụp ảnh, cô phải dùng ba tháng tiền công đi làm thêm mới mua được nó. Khi mới mua về, đã khiến không ít các bạn phải trầm trồ ghen tỵ. Xuân Vũ cầm máy đang đặt ở đầu giường. Thì ra là tin nhắn của Thanh U. Mẩu tin của Thanh U rất sát với thực tế, chỉ vẻn vẹn ba chữ: “Cứu tớ với!” Xuân Vũ chợt cảm thấy ngực mình như bị đâm nhói.

Cô ngồi bật dậy, nhìn ba chữ trên màn hình. “Cứu tớ với?!” Cô thầm nhẩm lại một lượt, bên tai dường như thực sự văng vẳng giọng nói quen thuộc của Thanh U… Thanh U gặp chuyện chẳng lành hay sao? Cô vội bấm máy gọi điện cho Thanh U. Máy của Thanh U cứ reo chuông hoài nhưng chủ nhân không nghe máy. “Thanh U, tớ sẽ ra cứu cậu.” Xuân Vũ thầm nói với mình. Cô trèo xuống giường, bật đèn trong phòng, và gọi cả Tiểu Cầm, Văn Nhã dậy. Cả hai đang say giấc nồng bị gọi dậy, đều ngơ ngác. Xuân Vũ đưa cho hai bạn xem tin nhắn vừa rồi của Thanh U,

Tiểu Cầm bấy giờ mới hiểu ra, chớp chớp mắt, nói: “Có gì mà nhớn nhác lên? Bạn ấy chỉ đùa với cậu cũng nên?” “Không! Thanh U không quen như thế đâu, cậu ấy không thể nói dối tớ!” “Nhưng chính cậu nói là mấy hôm nay Thanh U đã thay đổi kia mà?” “Lỡ cậu ấy cầu cứu thật thì sao? Biết đâu, nửa đêm gặp phải kẻ xấu, là thân con gái thì tự vệ sao được?” Văn Nhã vừa mặc áo vừa nói: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, biết tìm cậu ấy ở đâu?”



Nhưng Xuân Vũ đã quyết ý, cô nhanh chóng mặc thêm áo rồi chạy ra khỏi phòng. Gió lạnh đang thốc qua hành lang. Giữa đêm đông âm u, Xuân Vũ vẫn lạnh run, mặc dù cô đã mặc thêm chiếc áo khoác khá dày. Kể từ sau sự kiện ở thôn hẻo lánh, cô trở nên rất sợ bóng tối, không dám đi đêm một mình. Nhưng lúc này Xuân Vũ không hề thấy sợ hãi, vì cô hiểu rằng Thanh U đang kêu gọi cô. Xuân Vũ đến gặp thầy giáo trực ban, kể về tình hình Thanh U có thể đã gặp chuyện không may. Nhưng ông ta lại bán tín bán nghi, vì lâu nay đám sinh viên thường bày ra bao trò tinh quái khiến không ít giáo viên phải chóng mặt ù tai. Thầy giáo an ủi Xuân Vũ, dặn cô đừng quá lo lắng; giả sử phải trình báo mất tích thì cũng phải sau 24 giờ vắng bóng đương sự. Vả lại, đang đêm hôm, cũng không thể tập hợp được người.

Ông nói sẽ có biện pháp để tìm Thanh U, và khuyên Xuân Vũ hãy trở về mà ngủ đi. Hết cách. Xuân Vũ đành về phòng vậy. Tiểu Cầm và Văn Nhã đều ngủ lại rồi. Xuân Vũ thì không thể ngủ nữa, cô ngồi trên giường, tâm trí rối bời không biết nên làm gì đây? Cô nhìn các đồ dùng của Thanh U, thấy chiếc ví đầm vẫn để lại. Đúng thế, chiều nay lúc Thanh U ra khỏi phòng, chỉ đeo trên cổ chiếc di động chứ không cầm theo thứ gì khác. Nếu không đem theo ví thì không thể đi xa khỏi trường, vì có thể là trong người không có tiền. Vậy thì Thanh U đang ở đâu đó trong trường. Nhưng liệu có thể là chỗ nào? Cô nhớ lại mọi hành động khác thường của Thanh U hơn chục ngày qua: ngoài chuyện rất hay nhận tin nhắn tin, thì chiều qua Thanh U rủ cô đến tòa nhà ma, chụp ảnh ở đó, rồi phát hiện ra một bóng đen bí hiểm…

Toà nhà ma? Hay là chiều nay Thanh U lại đến toà nhà ma? Xuân Vũ không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng ngoài nơi ấy ra, liệu bạn ấy có thể đi đâu? Một sự thôi thúc kỳ lạ gì đó bỗng dâng trào, Xuân Vũ thấy mình hết sức can đảm, giống như cách đây nửa năm trong chuyến lữ hành như một cơn ác mộng đi đến cái thôn hẻo lánh kia. Sự thôi thúc khiến Xuân Vũ lập tức quyết định phải đến ngay toà nhà ma để tìm Thanh U. Không thể để đến mai. Phải đi ngay. Thanh U đang cầu cứu mình, coi chừng, nếu muộn quá thì không kịp mất! Cô mở tủ tìm chiếc đèn pin mà cô đã dùng nó trong chuyến đi thôn vắng hồi nọ. Cứ ngỡ đã vứt đi rồi, thì ra nó vẫn nằm im ở đây. Cô choàng thêm chiếc khăn lên đầu, che gần kín khuôn mặt, cầm đèn pin chạy ra khỏi phòng. Không nên lại đến gặp thầy giáo trực ban, vì nhà trường đã cấm sinh viên bước vào tòa nhà ma. Đến nói chuyện, thì khác nào tự chui đầu vào rọ? Cô đành liều lĩnh lủi ra khỏi ký túc xá, bước đi trong đêm.

Hơn ba giờ sáng, gió bắc mặc sức tung hoành. Xuân Vũ thấy mình can đảm hệt như cách đây nửa năm. Ánh đèn đường trong trường chiếu rọi, cô chạy chầm chậm về hướng có tòa nhà ma. Cũng giống như hôm qua, Xuân Vũ rẽ vào ngách hẹp bên cạnh, rồi đến trước tòa nhà. Gió rét căm căm. Không thể nhìn rõ tòa nhà, ánh đèn pin lia vào hầu như chẳng trợ giúp được gì. Cô nới lỏng cái khăn trùm trên mặt, thở hít thật mạnh. Hình như lưng cô nhơm nhớp mồ hôi. Tuy nhiên, Xuân Vũ ngửi thấy một thứ mùi là lạ trong gió, khiến cô bất giác dấn bước tiến lên mấy bước. Chỗ này là vị trí Thanh U đứng để chụp ảnh chiều hôm qua. Cô nhìn lên cửa sổ tầng hai, thì thấy ở một ô cửa sổ có ánh sáng lờ mờ. Tim Xuân Vũ như muốn nhảy bật ra rồi. Vì cô nhận ra nơi có ánh sáng đó là ở cửa sổ thứ tư, tính từ bên phải. Và, bóng người bí hiểm xuất hiện trong bức ảnh kia cũng đang xuất hiện ở cửa sổ này. Ô cửa sổ thứ tư, bên phải, tầng hai.

Trong căn phòng đó có cái gì vậy? Chẳng lẽ đây là nhà ma thật? Một khu nhà đã bị niêm phong hơn chục năm nay, bỗng đang đêm có ánh sáng. Chuyện chỉ có ở trong các bộ phim kinh dị, nay đang hiển hiện ngay trước mắt Xuân Vũ! Ô cửa sổ lờ mờ ánh sáng. Và bóng người bí hiểm kia. Người phụ nữ ấy là ai? Sau một lúc do dự, Xuân Vũ vẫn bước về phía trước, tay rọi đèn pin, và thấy cánh cửa chỉ khép hờ. 

Tác giả : Sưu tầm

Được thể hiện qua giọng đọc Jun, Na Ngố và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Kỹ thuật: Nhím xù


Tìm nghe chuyện kinh dị cùng thể loại Âm Hồn Trừng Phạt
(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top