Hai mươi phút
2013-09-16 14:10
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Jun
Quán vắng hơn mọi hôm. Mưa giăng, kéo thả từng làn xuống mái hiên lợp bằng tranh đã ngả sang màu nâu đục. Cái bánh xe nước làm bằng tre chạy vòng vòng trong khuôn viên xem ra lạc điệu giữa cơn mưa.
Góc quán, Huy ngồi trầm ngâm nãy giờ lắng nghe tiếng dương cầm vang lên những nốt buồn của một bản tình xưa, nghe càng giá buốt. Cà phê sóng sánh. Tiếng khuấy ly lách cách, chen cả vào mưa.
Linh đến trễ hơn hai mươi phút, như mọi lần. Trên vai ống giấy vẽ, tay còn dính màu rửa chưa sạch, áo sơmi trắng thấm mưa. Tóc Linh vén ra sau, lộ vầng trán cao làm khuôn mặt mảnh mai càng thêm nét.

- Sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút – Huy đứng dậy kéo ghế.
Linh cười nhẹ:
- Mưa, em chạy vòng vòng tránh mấy đoạn kẹt và ngập nước.
Bao giờ cũng thế. Linh sẽ trễ hai mươi phút có lý do và là lý do thật sự, không bịa đặt. Nên chưa bao giờ Linh xin lỗi. Nhưng Huy chẳng bao giờ phàn nàn. Anh còn coi đó là một đặc tính của cô người yêu ngang bướng.
- Hôm nay em vẽ ở đâu?
- À, lúc sáng em chạy lên Hàn Thuyên định vẽ cho xong bức về nhà thờ Đức Bà hôm trước còn dang dở. Tự dưng có một lớp toàn con nít được cô giáo dẫn ra công viên dã ngoại. Thế là em vẽ luôn.
- Em bao giờ cũng thay đổi ý tưởng vào giờ chót nhỉ?
Linh lại cười, vẫn thoáng nhẹ, chẳng tươi như thường ngày. Phục vụ mang menu đến. Linh gọi một ly chanh nóng. Mọi hôm nàng sẽ gọi một tách đen đá và rôm rả với Huy suốt buổi. Nhưng hôm nay, chắc do trời mưa lạnh nên Linh cũng lặng im hơn.
Huy cởi áo khoác, đứng dậy trùm qua vai Linh. Gió âm thầm len qua từng khe hở của mưa tuôn đầy vào góc quán, hồ như lách qua cả đôi tay của nghệ sĩ dương cầm, thấm vào từng phím đàn đen trắng làm bản nhạc nghe mơ hồ như nặng nhịp hơn.
- Tụi nhỏ chạy về đâu? – Huy nhìn vào mắt Linh.
- Gì cơ?
- Tụi nhỏ em vẽ khi chiều đó. Mưa bất chợt, chúng chạy về đâu?
Linh kéo hai vạt áo của Huy khép lại:
- À, cô giáo dẫn chúng lần lượt lên xe buýt.
Huy nhìn ra mưa ngoài thinh không:
- Vậy à! May thật.

“Thành phố nào nhớ không em, nơi chúng mình tìm phút êm đềm. Thành phố nào vừa đi đã mỏi…”
Thành phố trong bản nhạc ấy, bốn năm trước, một chủ nhật. Mưa cũng bất ngờ cướp nắng, thả nước xé qua những tán thông tủa trên đỉnh trời. Linh xếp lại giá vẽ, gom màu, cuốn giấy vào ống, buộc chúng lên chiếc xe Chaly màu trắng sữa. Xe băng theo con đường xẻ ngang lưng chừng đồi thông. Phía dưới chân đồi, mưa nhấn thành phố vào lòng. Nhìn từ xa, Linh có cảm giác khung cảnh trải trước mắt như một cơn mộng mị, đẹp và buồn.
Tác giả : Duy Nguyên
Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nắng, Nanhs
Kỹ thuật : Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)
Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay
Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)
Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.