Cô gái à, mong em trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình
2020-10-01 10:18
Tác giả: Nguyễn Hạ Vy Giọng đọc: Thu Hiền Nguyễn
blogradio.vn - Sau mọi bão giông, mong rằng bạn có thể tìm được cho mình chốn bình yên và hạnh phúc. Và những bông hoa cũng luôn cần có thời gian để nở rộ thì bạn cũng vậy. Thế nên, hãy trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình.
“cô gái à, mong em trở thành phiên bản tuyệt với của chính mình” (Nguyễn Thị hà Vy)
Cô gái à,
Em có biết, em của hiện tại là đẹp nhất không? Em của quá khứ là em ngây thơ, hồn nhiên, chưa hiểu chuyện và kể cả là sự dại dột, ngờ nghệch và nông nổi còn em của tương lai có lẽ em sẽ là em của một phiên bản hoàn toàn khác hoặc là hoàn hảo hơn, hoặc là tồi tệ hơn.
Nhưng em à, em của ngay chính lúc này luôn là em tuyệt vời nhất, bởi em biết sống hết mình cho hiện tại, biết trau chuốt, chỉn chu cho bản thân, biết nỗ lực và phấn đấu, biết chạy theo những đam mê và hoài bão của bản thân, biết tìm cho mình những người bạn tốt có thể cùng em trò chuyện, biết tạo cho bản thân những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống, biết một lần dừng lại cho bản thân những khoảng lặng.
Có thể nhiều lúc giữa cái bộn bề của cuộc sống, giữa tần suất thay đổi đến chóng mặt của cuộc sống em cảm thấy mệt mỏi, áp lực, mơ hồ và mông lung về tương lai phía trước hay cũng có thể là cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, yếu đuối. Nhưng không em ạ, con người đâu ai là hoàn hảo rồi sẽ có lúc này, lúc khác, cuộc sống đâu dễ dàng để cho em được hưởng hạnh phúc, để cho em có được hào quang rạng rỡ ngay lập tức.
Em à, tất cả mọi thứ em có được đều bị đánh đổi bởi một cái gì đó.
Em của hiện tại có thể mệt mỏi với những gánh nặng của công việc, với những deadline, có thể đang chìm trong bế tắc, ngổn ngang những mâu thuẫn gia đình hoặc em có thể vừa bị cuộc đời xô ngã một cái rõ đau và cũng có thể đang sướt mướt vì vừa kết thúc một mối tình tuyệt đẹp và kể cả em mất hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình.
Nhưng em à, em biết không, máy bay có thể cất cánh nhờ ngược chiều gió, cầu vồng chỉ xuất hiện sau những cơn mưa và ngôi sao chỉ thực sự rực rỡ và tỏa sáng giữa bầu trời đêm.
Em à, em biết không, chính trong những khoảnh khắc đen tối, mưa gió ấy chúng ta mới nhận ra vẻ đẹp của chiếc cầu vồng, sự lung linh, huyền ảo của những vì sao. Và em cũng vậy, tựa như những vì sao ấy, chỉ khi đặt bản thân vào những khó khăn, thử thách, khi em buộc phải chèo lái con thuyền giữa những con sóng tử thần, em mới nhận ra được sức mạnh trong em, mới khai phá được những tiềm năng mà lâu nay em chưa bao giờ nghĩ đến.
Em à, sau cơn mưa trời lại sáng, làm gì có cơn mưa nào mãi chẳng dứt, cũng chẳng có bình minh nào mà không bao giờ đến, bởi vậy hãy cứ tin rằng mình là ngôi sao đang chờ ngày tỏa sáng.
Em à, mong em sẽ luôn luôn kiên cường, bản lĩnh và mạnh mẽ tiếp tục sải bước trên con đường em đã chọn, không bao giờ chịu lùi bước dù cuộc đời có khiến em ngã bao nhiêu lần vẫn mạnh mẽ nói rằng “Mình làm được”.
Em à, con người ta đâu ai tránh được việc so sánh bản thân với một người khác, không chỉ có em so sánh mà kể cả là ông bà, bố mẹ em cũng so sánh “Con nhà người ta, thủ khoa, á khoa, thần đồng, hoa hậu…”.
Em có thể bắt gặp một người giỏi giang hơn em, xinh đẹp hơn em, tài năng hơn em, duyên dáng hơn em nhưng em nên nhớ rằng mỗi con người là một cá thể độc lập, không một ai giống ai cả, kể cả là những cặp đồng sinh.
Em à, mỗi người đều có những cái khác nhau để nhận diện, có thể là ngoại hình, là tính cách hay là cái tài năng của bản thân. Vậy tại sao em cứ phải chạy theo những tiêu chí hoàn hảo. Làm vậy đâu có ích gì, hà cớ gì mà phải giày vò bản thân như vậy.
Em à, hãy là phiên bản độc nhất vô nhị trong bộ phim mang tên cuộc đời em, không so sánh bản thân với người khác, cũng không theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo một cách mù quáng để được như người này, người kia.
Em à, dù em chẳng phải là một tỉ phú giàu có, một nghệ sĩ nổi tiếng thì em hãy là một người bình thường tử tế. Em à, hãy là em thôi, không là ai hết, hãy diễn tốt vai diễn của em để tỏa sáng theo một cách đúng nghĩa, để tạo ra một “Em” xinh đẹp, cá tính, mạnh mẽ và thật riêng biệt. Hãy cứ tin tưởng rằng rồi một ngày em sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo hơn chính bản thân mình ngày hôm qua.
Em à, dù em ở hiện tại đã trở thành một phiên bản hoàn hảo hay đang chìm trong những tháng ngày vô vọng, không biết đi đâu về đâu thì cũng hãy nhớ rằng em ở quá khứ đã mong muốn em trở thành con người như thế nào, đã muốn bản thân tốt hơn ngày hôm qua ra sao.
Em à, nếu em chỉ mãi thu mình trong vỏ bọc của bản thân, để thời gian trôi qua một cách lãng phí, không nỗ lực hay cố gắng thì ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, em chỉ có già thêm mà thôi.
Em à, mong rằng em sẽ tự tìm cho bản thân mình những cánh đồng hoa thật xinh đẹp, những vệt nắng thật lung linh, tìm được người có thể làm em cười và đủ vững chắc để em gửi gắm bản thân mình, mong rằng em không chạy theo những thứ phù phiếm để có thể học cách buông bỏ và chấp nhận hiện thực, để sống đúng chất riêng của mình, sống như những bông hoa ngoài kia, xinh đẹp, rực rỡ và đầy kiêu hãnh hướng về phía Mặt trời.
Em à, mong rằng với em, ngày mới luôn tràn ngập năng lượng, đêm xuống ngon giấc không vướng phiền lo. Dù mưa to hay nắng gắt, dịu mát hay giá lạnh, vẫn giữ được nụ cười tươi trên môi, vẫn tràn đầy dũng khí tiến bước về tương lai phía trước.
Em à, sau mọi giông bão, mong rằng em có thể tìm được cho mình chốn bình yên và hạnh phúc. Và những bông hoa cũng luôn cần có thời gian để nở rộ thì em cũng vậy. Thế nên, hãy trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình, em nhé.
Mong tôi của ngày hôm nay sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua (Bằng Lăng Tím)
Ngày còn bé, chiều chiều trên bãi chăn trâu. Tôi lại nằm ngửa cổ lên trời, nhìn mãi vào dãy núi xa xăm vô định kia. Tôi ước mình được đặt chân lên nơi đó. Rồi ước mơ đó cứ ấp ủ, thôi thúc tôi đến mãi sau này.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông. Tuổi thơ gắn liền với ruộng đồng, với những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm thả diều, tắm sông. Được lắng nghe mùi thơm của ruộng đồng, của mây trời đồng nội. Được hòa mình vào dòng sông quê hương. Tất cả những điều bình dị đó đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Sau này lớn lên, tôi mới hiểu dù sinh ra ở đâu thì , dù trong hoàn cảnh nào nếu chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ yêu thương thì có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời này. Và đoạn đường mà tôi đang bước có lẽ đã tạo nên tôi của bây giờ.
Ngày cầm tấm bằng đại học trên tay, là ngày buồn vui trong tôi lẫn lộn. Vui vì từ nay tôi đã lớn, đã có thể tự bước trên đôi chân của mình, buồn vì rồi không biết tương lai mình ra sao. Vì thời điểm đó với tấm bằng sư phạm tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu.
Và với niềm khát khao cháy bỏng của tuổi thơ, cùng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi quyết định rời xa vùng quê yên bình, nơi có cả bầu trời tuổi thơ. Đến một nơi mà tôi hằng mong ước, mong ước một lần được đặt chân mình lên đó, nơi đó tôi có thể thỏa lòng mình hòa lẫn cùng thiên nhiên. Tôi sẽ là cô giáo vùng cao.
Ngày đầu tiên đặt chân đến. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, những con đường quanh co, xa tít tắp, nằm giữa lưng chừng núi. Có lúc thì một bên là núi một bên là sông, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng, chốc chốc lại thấy những con dốc cao sừng sững như chặn ngang lối đi.
Lần đầu tiên trong đời, xa nhà ,xa vòng tay ấm áp của ba mẹ, đi đến một nơi không người quen. Mọi thứ trong tôi dường như rất mới mẻ. Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống tại nơi này, một cuộc sống mới hoàn toàn.
Năm đầu tiên, tôi được phân công dạy ở điểm trường gần điểm trường chính. Mọi thứ với tôi bắt đầu quá dễ dàng. Tôi ở lại tập thể cùng các chị. Chị em sống với nhau rất vui vẻ, làm cho một đứa con gái như tôi phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà.
Năm thứ hai, trong hành trình đến với vùng cao và có lẽ là năm đặc biệt nhất. Và chắc có lẽ đây cũng là năm học mà dù mãi sau này tôi cũng sẽ không bao giờ quên. Tôi được phân công về một điểm trường lẻ. Con đường tới trường dài thêm, phải đi bộ thêm vài giờ, phải leo qua vài con dốc nữa mới đến nơi nhưng những việc đó chẳng làm khó được tôi. Tôi muốn được đứng trên đỉnh núi kia cơ mà. Những điều thầm kín đó, luôn thôi thúc bước chân tôi.
Một ngôi làng hiện ra trước mắt tôi. Từng bước, tôi đi về phía ngôi làng, một ngôi trường xuất hiện.
Thoạt nhìn tôi không nghĩ đó là một ngôi trường. Nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi. Một ngôi trường làm bằng ván, cũ kĩ, thấp lè tè trên một mô đất chật chội. Ở đây, có thể thấy cả bầu trời khi nhìn xuyên mái nhà, tia nắng tinh nghịch lọt cả vào phòng. Nền nhà thì ẩm ướt, bộ bàn ghế ọp ẹp, tấm bảng đen thì dường như không còn màu đen vốn có của nó.
Tôi đến nơi dạo một vòng quanh trường, người dân và lũ trẻ trong làng ùa ra, nhìn tôi ngơ ngác. Nhìn các em đi chân trần, quần áo thì cũ kĩ, xộc xệch. Có em chỉ có mỗi chiếc quần cộc, mặt mũi tèm lem. Tôi thấy lòng mình như chậm lại, có cái gì đó rưng rưng nơi khóe mắt.
Lúc đó tôi quyết định rằng dù có khó khăn như thế nào tôi vẫn ở lại nơi này. Tôi biết sẽ rất khó khăn với một cô gái như tôi nhưng tôi tin mình sẽ làm được.
Đêm đầu tiên nơi núi rừng hẻo lánh, chỉ có tiếng côn trùng. Tôi thấy mình lạc lõng, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ những ngày còn học tập rong chơi nơi phố thị.
Tôi chưa bao giờ mường tượng nơi đây lại khó khăn đến như vậy. Nơi mà điện thắp sáng chưa tới, nơi nước uống phải lấy từng can, nơi mà sóng điện thoại lúc có lúc không. Nơi mà cả tuần tôi chỉ ăn rau rừng với thức ăn khô. Vậy mà nhìn các em đều đặn đến lớp mỗi ngày, ê a từng con chữ. Lòng tôi lại thấy bình yên. Nụ cười của các em như tiếp thêm sức mạnh cho tôi mỗi ngày.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi quen với cuộc sống nơi này. Tôi bỗng thấy tâm hồn mình sao bình dị đến lạ, không bon chen, toan tính.
Tôi yêu nơi này, yêu ngôi làng nằm cheo leo giữa đại ngàn, yêu những con người cần mẫn, chịu thương, chịu khó. Để rồi hôm nay, nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi chọn vùng cao để gắn bó cả thanh xuân bằng nghề dạy học. Tôi thấy mình như trưởng thành hơn và không có điều gì làm bản thân tôi gục ngã.
Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.
Giọng đọc: Thu Hiền Nguyễn
Sản xuất: Thanh Lam
Thiết kế: Hương Giang
Mời xem thêm chương trình:
Đừng nghĩ mình đã già bới tuổi trẻ chưa bao giờ là muộn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.