Phát thanh xúc cảm của bạn !

Câu chuyện của cha

2023-06-22 00:05

Tác giả: Tâm An


blogradio.vn - Bố con chưa có một ngày trọn vẹn hạnh phúc kể từ khi anh con mất, ông chịu quá nhiều đau thương vì thế ông nghiêm khắc với con là vì ông chưa thấy an tâm về con. Tụi bây hơn 30 tuổi rồi, cái tuổi ngày xưa bố của bây đang lo cho cả gia đình rồi nên thông cảm và thấu hiểu cho ông.

***

- Hai bố con ông Hải lại cãi nhau rồi.

Bà tôi nhìn sang phía hàng xóm thở dài.

Tôi và Thành là bạn thân, lại là hàng xóm nữa nên đi đâu, làm gì cũng có nhau, thậm chí cái việc ế thâm niên cũng giống nhau luôn, hơn 30 tuổi đầu vẫn lông bông trong chuyện tình cảm, sống theo sở thích. Tôi và Thành cùng làm trên thành phố, dù chúng tôi chỉ là mấy gã nhân viên quèn nhưng khi về quê chúng tôi vẫn được hàng xóm có chút ngưỡng mộ vì hai thằng vừa ngoan, hiền lại học đến nơi, đến chốn. Tôi may mắn hơn Thành là gia đình tôi khá giả hơn về cả vật chất lẫn tình cảm, tôi có anh em, có bố mẹ và bà nội, còn Thành chỉ có bố. Hơn nữa bố Thành cũng lớn tuổi và có vẻ như hai bố con không hợp tính nhau nên cứ mỗi lần về nhà là hai bố con lại to tiếng và Thành lại chạy qua nhà tôi, có thể là ngủ luôn ở nhà tôi không về.

Bà tôi vừa nói xong đã thấy cái mặt nó hầm hầm đi qua nhà tôi, được cái bà và bố mẹ tôi quý nó như con nên nó cũng coi nhà tôi như ở nhà nó vậy. Nó sang để xả sự bức bối, tức giận đối với bố sang gia đình tôi, mọi người cũng ngồi im để mặc nó kể lể trách tội bố của nó.

- Con hơn 30 tuổi đầu nhưng bố con cứ làm như con còn bé lắm, lúc nào về cũng hỏi những vấn đề vụn vặt rồi chưa hiểu chuyện gì nghe người ta nói ra nói vào lại mắng con. Con không hiểu tại sao nữa, có lúc con nghĩ không biết con phải con của bố con không nữa.

Bà tôi ôn tồn:

- Bố con cũng là vì lo cho con thôi, nhà có hai bố con, thôi thì con cố gắng. Bố con cũng lớn tuổi rồi, có thể là quá khứ có nhiều đau thương quá nên bây giờ lúc nào bố con cũng lo cho con, sợ con bị bệnh, sợ con bị người ta bắt nạt, coi thường. Bố con rất sợ mất con vì con là người thân duy nhất của ông.

Rồi bà bảo thành ngồi xuống bên cạnh, tôi cũng chăm chú muốn nghe câu chuyện của bà. Bà tôi cũng đã 90 tuổi rồi nhưng ba vẫn còn khoẻ mạnh và minh mẫn, bà nói dù có quên chuyện gì bà vẫn không quên chuyện của bố thành. Câu chuyện buồn, rất buồn, không chỉ riêng bà mà những người lớn tuổi trong làng đều nhớ, đều xót xa.

Ngày đó cách đây đã hơn 30 năm rồi, đó là đầu năm 90, ở những thôn làng nghèo ở miền bắc khi đó vẫn còn bữa no, bữa đói. Gia đình hải cũng vậy, phiêu bạt từ nơi khác đến đây với một người vợ trẻ và một đứa con trạc tuổi 14,15. Gia đình hải quyết định chọn nơi làng quê nghèo làm nơi định cư vì tình người và vì đã mỏi mệt. Thương vợ thương con, không thể mãi cứ lang bạt từ nơi này qua nơi khác, an cư lập nghiệp, vậy là một cuộc sống của một gia đình mới bắt đầu. Hai vợ chồng chịu thương chịu khó, con chăm ngoan học giỏi trở thành gia đình kiểu mẫu của bao nhà.

Nhưng hạnh phúc đâu có được lâu. Ngày hôm đó đi học về phú bỗng nhiên thấy đau bụng, lúc đầu chỉ là lâm râm nhưng đến tối phú đã đau quằn quại. Cơn mưa tháng 5 chợt đổ xuống xối xả, sấm chớp bão bùng, trong bóng đêm mịt mùng mỗi khi tia chớp loé lên lại thấy dưới ánh sáng chớp nhoáng ấy có 3 con người, người bố cõng con, người mẹ cầm chiếc đèn pin run run vì lo vì sợ vừa đi vừa chạy trên con đường đất bùn lầy như ruộng lúa. Họ cũng đến được trạm xá cách đó gần chục cây số, cơn đau của phú ngày một tăng và thường xuyên hơn, cậu bé co rúm người không còn sức để mà kêu, nước mắt, mồ hôi chảy ướt đẫm cả mái tóc.

- Mẹ ơi, con đau quá.

Người mẹ bất lực nhìn con khóc không thành tiếng, chỉ biết năm đôi bàn tay trắng bệnh của con thì thầm: “mẹ đây, mẹ đây.

Cái thời năm 90 trong xã nghèo thực sự còn quá khó khăn về điều kiện y tế, các y tá ở trạm y tế cũng không thể làm gì hơn.

- Thằng bé bị đau ruột thừa cấp, phải chuyển gấp lên tuyến trên mổ không bục ra mất - tiếng cô trạm trưởng gấp gáp.

Mọi người tá hoả đi tìm người, ở một xã nghèo như vậy, đến cái xe đạp còn khó tìm nói gì đến ô tô, xe máy. Cơn mưa mùa hạ xối xả chả mấy chốc biến con suối hiền hoà trong lành trở thành con sông đục ngàu, cuồn cuộn cuốn phăng cây cầu gỗ. Nhìn đứa con trai quặn lên vì đau đớn người cha như Hải quặn thắt lòng. Trời tối nhưng mọi người đến rất đông, những thanh niên trai tráng quyết tâm vượt lũ đưa cậu bé đi cấp cứu. Dòng nước bình thường chỉ đến đầu gối thắt lưng, giờ ngập đến cổ, 6 đến 8 người phải cố gắng giơ cao chiếc võng Phú nằm để qua được con suối lũ dữ tợn, nhưng con đường đến viện còn dài lắm. Đường đất, bùn nhão ngập cổ chân, mọi người cứ thế bước nhanh vừa đi vừa chạy để đến viện tỉnh. Phú đã không còn tỉnh táo, cậu giãy giụa vì quá đau, mắt cậu trợn lên hằn những tia máu, Hải phải cho vào miệng cậu chiếc khăn vì sợ cậu cắn vào lưỡi, đôi lúc mọi người phải dừng lại vì Phú giãy giụa quá nhiều, bốn người thanh niên khoẻ mạnh mới giữ được cậu. Cuối cùng con đường dài hơn hai chục cây số cũng đến viện tỉnh, chỉ là tất cả đã không còn kịp, cậu bé 15 tuổi phải trải qua đau đớn tột cùng trước khi từ giã cõi đời. Hải nhìn con nằm lạnh lẽo trên giường bệnh, mọi người thương xót số mệnh hẩm hiu của cậu bé. Lần trở về mọi người đều mệt mỏi, Hải cõng con trên lưng thì thầm nói chuyện:

- Bố đưa con về nhé.

Con đường về nhà hiu hắt bóng những người nông dân tội nghiệp, mọi người khóc thương cậu bé. Riêng Hải, anh không rơi nước mắt, một mình cõng con vượt đường dốc trơn trượt quay trở về. Những người đi cùng anh cố gắng khuyên anh để Phú lên võng mọi người cùng đưa cậu về, nhưng anh không nói gì cả, cứ lầm lũi ôm chặt đứa con đã không còn hơi thở trên lưng.

- Hết đau rồi, nhẹ nhàng rồi, bố con mình về với mẹ con nhé.

Cả quãng đường Hải cứ liên tục trò chuyện như là con có thể nghe được, cảnh đó ai nhìn cũng thắt lòng.

Bước vào nhà đặt nhẹ con xuống giường, người đàn ông bật khóc, khụy xuống ôm chân người vợ đang ngồi thất thần như một cái xác, giờ đây sự mạnh mẽ, chịu đựng đã không còn chống đỡ nổi. Ngày hôm ấy chìm trong tang thương.

Tận 2 năm sau mọi thứ mới nguôi ngoai là vì có sự xuất hiện của Thành, ông Hải lúc này đã gần 40 tuổi. Thành chính là một niềm hy vọng, một nguồn sống mới cho gia đình ông, dân làng ai cũng nói gia đình ông sống tốt nên trời thương. Vì tuổi cao, sức khoẻ yếu lại mang bầu nên mẹ Thành không qua khỏi sau cơn vượt cạn. Cửa sinh là cửa tử, cái ngày ông Hải đón niềm vui lại là ngày ông mất đi người vợ của mình. Bà bị băng huyết sau khi sinh ra Thành vì mất quá nhiều máu nên không cứu chữa được, ông chỉ kịp ôm con cho người mẹ bất hạnh ấy nhìn con lần cuối. Người mẹ chỉ kịp nhìn mặt con khẽ nhắm mắt, rơi khẽ giọt nước mắt tiếc nuối.

Lần đầu mất đi đứa con, chứng kiến sự quằn quại đau đớn, lần hai mất đi người vợ yêu thương mấy chục năm đầu ấp tay gối. Ông gục ngã thực sự, ông không còn thiết sống, ông đã nghĩ quẩn muốn mình đi theo vợ theo con, nhưng khi người ta bế đứa trẻ mới sinh đang ngặt nghèo khóc vì chưa nhận được hơi ấm từ cha mẹ, ông lại ngồi thụp xuống, nước mắt chày dài. Đúng thế, vợ ông đã hy sinh cả tính mạng để đưa đứa bé này đến với thế gian, ông không thể bỏ mặc nó, như thế là có tội với vợ ông. Ông run run đưa tay ra đón lấy đứa bé, cuộc sống của ông không thể kết thúc được vì ông còn trách nhiệm, ông còn duyên với trần thế, ông còn người thân và còn tình yêu thương.

- Con biết không, hai đứa bây uống chung một dòng sữa. Nhớ ngày đó bố con lếch thếch ôm con đứng trước cổng xin sữa cho con, thảm thương lắm. Mỗi lần con ốm, hay đau, bố con lại thức trắng đêm trông con. Để nuôi con đi học ông làm việc không quản ngày đêm, ông sợ mình sẽ chết, con chưa trưởng thành thì sao. Bố con chưa có một ngày trọn vẹn hạnh phúc kể từ khi anh con mất, ông chịu quá nhiều đau thương vì thế ông nghiêm khắc với con là vì ông chưa thấy an tâm về con. Tụi bây hơn 30 tuổi rồi, cái tuổi ngày xưa bố của bây đang lo cho cả gia đình rồi nên thông cảm và thấu hiểu cho ông.

Tôi không biết mình nước mắt từ khi nào khi nghe câu chuyện của bà, thằng Thành cúi gầm mặt xuống vai run run. Nó đứng dậy hai mắt đỏ hoe xin phép ra về, tôi nhìn sang bà nội, bà cũng rơm rớm. Tôi biết bà không muốn nhớ lại những chuyện đau thương, nhưng để có thể để cho Thành hiểu bố nó hơn thì bà phải kể lại.

Hôm sau nó đã sang khoe khoang với tôi, nó sẽ đưa bố lên thành phố chơi và nó sẽ tìm về nơi bố nó bắt đầu gặp mẹ nó.

- Trước bố tao không có điều kiện, giờ tao muốn thật nhanh tìm được người thân của bố, của mẹ. Bố tao không còn một sợi tóc đen nào nữa mày ạ.

Tết năm đó gia đình tôi và nó cùng ăn một cái tết ấm áp. Tôi biết không chỉ nó phải trưởng thành, tôi nhìn lại gia đình mình, mái tóc của mẹ không còn suôn mượt, vết thời gian trên mặt cha nhiều không đếm được. Tự hỏi mình còn bao nhiêu thời gian để cho mình chuẩn bị trưởng thành? Không còn nữa, tốc độ già đi của cha mẹ không đợi chúng ta chuẩn bị nữa. Hãy trưởng thành, yêu thương, hạnh phúc khi còn có thể, khi còn có cha mẹ, gia đình.

© Tâm An - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Quay Về Bên Trong Chữa Lành Chính Mình l Radio Tâm Sự

Tâm An

Đam mê những áng văn hay, đẹp

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top