Phát thanh xúc cảm của bạn !

Âm thầm bên em

2023-05-01 01:25

Tác giả: Tâm An


blogradio.vn - Đã bao lâu rồi em không dám mua cho mình một bộ đồ mới, váy vóc thời trang một thời tôi từng thấy em đăng bán thanh lý, em đã từng nâng niu thế cơ mà. Em thay đổi rồi.

***

Tôi đứng ở góc cầu thang, không dám rời mắt khỏi cách cửa màu xám tro. 6h30 sáng. Lạch cạch, tôi tự nhủ: “Đúng giờ thật.

Vẫn cứ là em, mái đầu chưa chải chuốt buộc hờ một cái dây chắc là em vơ tạm đâu đó, chiếc áo phông xanh cổ vịt, màu em thích mà ngày trước hai chúng tôi cùng đi mua, kể cả cái quần baggy cùng đôi giày búp bê đen cùng màu cũng là tôi cùng em đi mua. Em lách người qua cánh cửa, một tay xách hai chiếc cặp nhỏ, tay xách thức ăn, mũ bảo hiểm, và không ngừng gọi tên hai cu cậu nhà tôi.

Giờ tôi mới nhìn kĩ được em, thật xót xa, hình như chưa bao giờ tôi nhìn lại em, kể từ khi em hy sinh tuổi thanh xuân ban tặng tôi hai thiên thần nhỏ, sáng nào em cũng lỉnh kỉnh như vậy, cũng vội vàng, cũng lếch thếch. Đâu còn là cô gái điệu đà, hoa khôi trường ngày nào, khuôn mặt em vẫn thanh thoát nhưng thời  gian, cuộc sống bộn bề đã xoá đi nét kiều diễm trên khuôn mặt em vết chân chim, những đốm tàn nhang thay cho mặt thoa da phấn má hồng nhưng điểm thay đổi nhất trên khuôn mặt xinh đẹp của em là nỗi buồn trong đôi mắt. Đôi mắt tròn xoe, ánh cười của em ngày nào giờ sâu thẳm nỗi buồn. Muốn chạy lại ôm em mà sao em xa xôi quá. Tôi đứng đó khóc như một đứa trẻ, ba mẹ con em đi lướt qua tôi, tôi vươn tay ra, muốn ôm ba mẹ con em thật chặt. Vòng tay tôi chững lại giữa không trung, cô ấy và các con tôi đang đi xa tôi rồi. Em đã thay đổi rồi.

Tôi vẫn đi theo em,  bây giờ tôi mới nhìn lại một ngày làm việc của em như thế nào. Lo xong xuôi việc đi học của hai cu cậu, em nhìn điện thoại rồi vội vã đến công ty, tôi còn nhớ trước kia em thích mặc chân váy bút chì, áo sơ mi trắng, mang đôi giày cao đế vuông, tóc xoăn lọn sóng xoã nhẹ, em nói em thích sự thanh lịch, gọn gàng, nhẹ nhàng của thời trang công sở. Tôi cũng mê mệt khi nhìn thấy em diện những bộ đồ công sở vừa kín đáo nhưng quyến rũ đó. Nhưng giờ thì sao, em còn không kịp soi gương trước khi ra khỏi nhà, đã bao lâu rồi em không dám mua cho mình một bộ đồ mới, váy vóc thời trang một thời tôi từng thấy em đăng bán thanh lý, em đã từng nâng niu thế cơ mà. Em thay đổi rồi.

Em cũng chịu khó thức dậy nấu cơm mang đi làm không còn giữa giờ trưa rủ bạn bè, đồng nghiệp ăn quán này, quán kia nữa. Và tôi biết lâu lắm rồi em không dám bỏ ra mấy chục nghìn mua một ly trà sữa vị dâu cho mình, món đồ uống em yêu thích. Em không giống ngày xưa nữa.

Tôi cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Tan ca em tất tả đi đón con, gửi ông bà để đi ship nốt những đơn hàng online em bán thêm giờ rảnh rỗi, 10h tối tiếng cửa nhà mới lại lách cách vang lên. Khuôn mặt em bạc phờ, nhìn em thương vô cùng nhưng tôi cũng chỉ biết nắm hai tay bất lực. Em khẽ khàng bế con đang ngủ trên tay vào phòng, các con chìm trong giấc ngủ cũng mới đến lúc em dành thời gian cho mình. Nồi cơm nguội ngắt, thêm vài miếng cà muối cùng bát giò chả ông bà đưa cho khi đón con, em vừa ăn vừa kiểm tra lại những đơn hàng vừa giao, những đơn hàng mới, những phản hồi của khách hàng. Trước kia em có nói với tôi “Em không thích buôn bán, em không có duyên” nhưng giờ em lại đang tranh thủ từng giờ, từng phút để đăng bán và khẽ mỉm cười khi có một đơn hàng mới. Hoá ra trước giờ em nói sai à, em có duyên bán hàng đấy chứ.

Sáng nay em bận bịu lắm, em dậy sớm đi chợ, em mua cá, mua mắm, mua bạc hà, đậu bắp, ớt, giá... Em nấu món canh chua tôi thích đây mà. Em vừa nấu vừa huyên thuyên nói chuyện với tôi, em hào hứng kể tôi nghe thằng cu lớn được giải môn tiếng Anh, thằng cu bé được cô khen có năng khiếu vẽ tranh, hai con ngoan, có hiếu. Em kể tôi bố mẹ chuẩn bị xây nhà và cả gia đình sẽ về chung sống với nhau, tôi không thấy em kể về em, về mỗi lần vừa sốt vừa đưa đón con, vừa đi làm, vừa bán hàng, hình như em không cho phép mình được ốm.

Trước kia em hay nhõng nhẽo có lúc muốn được ốm, hắt hơi, sổ mũi một chút để được tôi quan tâm, chăm sóc vỗ về. Em cũng không kể về những lần chậm deadline, sếp trách mắng, hay những lần nửa đêm, con sốt em hoảng hốt ôm con giữa đêm khuya bắt xe đưa con vào viện. Em vừa kể chuyện vui, tay em vừa thoăn thoắt, một bát canh chua thơm lừng nhiều vị của ớt mà tôi thích đã xong. Em bê bát canh lên nhà, sai thằng cu lớn cầm chén đũa để trên bàn. Hôm nay em đẹp lắm, tóc em buộc gọn gàng, em mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần suông đen công sở tôi thường hay khen. Hôm nay em đã trở lại là em của những năm thanh xuân ấy, kể cả nụ cười khi nhìn tôi, ánh mắt em long lanh. Em quay sang thằng cu lớn nhẹ nhàng.

“Lạy ba đi con.

Em đưa thằng cu lớn nén hương vừa đốt, thằng cu bé còn quá bé nên được bà bồng phía sau.

“Chúng ta đã xa nhau hai năm rồi, hôm nay gia đình mình làm bữa cơm, bố mẹ, em và các con mời anh về ăn chung bữa cơm với gia đình mình, em vẫn đang và sẽ cố gắng phụng dưỡng bố mẹ, chăm lo các con thật tốt, anh phù hộ cho gia đình mình thật nhiều sức khoẻ anh nhé. Đừng lo gì cả anh nhé.

Tôi chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế trên bàn ăn, cạnh di ảnh của mình lặng lẽ nhìn bữa cơm đầm ấm của gia đình mình. Đúng, em thay đổi rồi, em không còn là cô bé nũng nịu hồi mới quen, không còn là cô người yêu điệu đà, nhõng nhẽo, không còn là người vợ yếu đuối, hay rúc vào ngực tôi mỗi khi mệt mỏi vì công việc. Giờ em là một người phụ nữ mạnh mẽ, em là trụ cột gia đình, em là chỗ dựa của các con, em phải thay tôi phụng dưỡng cha mẹ già, em vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa là vợ là chồng là con thử hỏi vì sao em không thay đổi.

Tiếng nói, tiếng cười của con trẻ làm lòng tôi ấm lại. Cảm ơn vì thanh xuân đã mang em tới, xin lỗi vì đã lấy đi thanh xuân của em. Cảm ơn đời vì đã ban tặng tôi một người là em, xin lỗi vì đã khiến cuộc đời em phải khổ. Tôi vẫn ở đây thôi, vẫn yêu em, vẫn âm thầm bên em đến khi trong ánh mắt em lấy lại được ánh cười thì có lẽ tôi mới thanh thản chúc phúc được cho em. Vợ à.

© Tâm An - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì em không cam tâm buông bỏ nên anh hãy rời xa em | Radio Tình Yêu

Tâm An

Đam mê những áng văn hay, đẹp

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top