Người hướng nội
2023-04-25 01:20
Tác giả:
Tâm An
blogradio.vn - Cứ thế hai đứa rong ruổi hết cách đồng sang tận bờ đê ngồi, không nói gì, lẳng lặng ngắm sông, hóng gió, không nói gì chìm đắm mỗi đứa một suy nghĩ.
***
Đầu tháng tư.
Nắng chiều đang tắt dần, gió lớn thành tiếng xào xạc chỗ vườn đào trước ngõ, đã có vệt khói loang trên nóc mấy ngôi nhà, tôi vẫn ngồi đó, cắn bút, trang giấy trắng trước mặt chưa vương vết mực nào.
- Thế nào nhà văn?
- Tao luôn vẫn không hiểu tại sao tao lại không thể viết ra những điều tao nghĩ.
- Bỏ bút xuống đi với tao.
Ngoài kia là cánh đồng rộng, lúa đang thời con gái nên có mùi thơm thoang thoảng, trời bắt đầu nhá nhem, gió cũng lớn hơn làm mấy cây bạch đàn bên sườn đồi như những gã khổng lồ cao ngồng đến giờ nhún nhảy.
- Thế nào?
- Thoải mái.
- Đi ra ngoài nhiều vào, gặp gỡ nhiều người, cứ ru rú như mày lấy đâu ra ý tưởng mà viết.
Tôi lườm ngang nó.
Cứ thế hai đứa rong ruổi hết cách đồng sang tận bờ đê ngồi, không nói gì, lẳng lặng ngắm sông, hóng gió, không nói gì chìm đắm mỗi đứa một suy nghĩ.
Giữa tháng tư, cái nóng bắt đầu xâm chiếm cả vùng trời, buổi trưa tĩnh lặng không gió, nắng gay gắt, âm thanh duy nhất là tiếng quạt rè rè lâu lâu đệm theo tiếng cót két của đầu máy khô dầu.
Nó thở dài nhìn vào cuốn sổ trắng tinh còn rớt vài chiếc lá mà tôi không buồn phủi đi.
- Mày định như thế này đến bao giờ?
- Tao không thể dùng từ ngữ để viết ra những điều tao nghĩ, tao bế tắc thực sự luôn.
- Thế cuốn xuất bản đầu tiên sao mày viết được?
Thật ra tôi cũng không biết tại sao mình lại sáng tác được một tác phẩm đầu tay hoàn thiện như thế, nó là động lực để giúp tôi tiếp tục sáng tác, nhưng mấy tháng rồi tôi không thể nào tìm lại được cảm hứng như lúc đó. Những lúc đó chỉ có nó kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn, đưa tôi đi đâu đó, hít hà hương quê đầy lồng ngực rồi lại nằm chụm đầu nhìn lên bầu trời đêm sao vằng vặc hưởng cái gió hiếm hoi mùa hè, nghe giai điệu mùa hè quen thuộc của lũ côn trùng ếch nhái. Bình yên.
...
Hết tháng tư.
Vẫn ô cửa sổ nhỏ, vẫn quyển sổ chưa viết trang đầu, tôi vẫn ngồi đó vò đầu tìm kiếm ngôn từ để bắt đầu tác phẩm của mình.
Nó ngồi bên, ái ngại thấy rõ.
- Mai tao đi.
- Lên với mẹ của mày à?
- Không, lên làm việc.
- Người hướng ngoại như mày, không nên ở một chỗ, sẽ bị điên đấy.
- Mày nghĩ tao là người hướng ngoại?
- Ừ.
- Tại tao sợ mày điên.
- Tao mà điên tao lôi mày điên theo.
- Mày không lưu luyến tao à?
- Không, đi mà tìm ước mơ của mày.
Mặt nó ỉu xìu.
Rồi nó đi.
Ngày mốt, nó gửi thư về, cuộc sống ổn thoả, bắt đầu công việc mới.
Tôi viết lại cho nó tôi sắp ra tác phẩm mới rồi.
Ngày hai, nó gửi cho tôi một chồng sách, nó nói, đọc mà tham khảo, riết ở trong làng, không giao tiếp không chuyện trò rồi hướng gì cũng điên thôi.
Tôi vẫn viết cho nó rằng tác phẩm của tôi sắp hoàn thành và người đầu tiên được đọc bản thảo là nó.
Ngày ba, nó viết nó có bạn bè mới rồi, công việc bận rộn, chuyển chỗ ở mới chắc rồi nó khó viết thư về.
Tôi vẫn viết những dòng tương tự
Đã qua mấy tháng, cuốn sổ vẫn trang giấy trắng, không nhận được thư nó về, tôi nóng lòng viết lại, lục được địa chỉ của mẹ nó tôi viết lá thư nhờ mẹ nó chuyển giùm.
Ngày tư, tôi nhận được lá thư, câu đầu tiên đập vào mắt tôi trên lá thư không phải dòng chữ quen thuộc của nó, vỏn vẹn vài câu.
“Nó mất rồi, nó bị ung thư”. Nó hướng nội nên khó mở lòng, nó giấu diếm vì sợ bị những người thân lo lắng, nó luôn suy xét rõ ràng mới quyết định làm việc gì đó, nó sợ đám đông, nó yêu mùi đồng nội, yêu cái lặng lẽ của thôn quê, thích hưởng thụ mùi của gió sông hè lúc chạng vạng nên có lẽ nó hiểu tôi, nhưng tôi còn đang bận tìm kiếm ngôn ngữ cho tác phẩm của mình không để tâm đến nó. Tôi lặng đi, hôm nay trời đêm nhiều sao, gió thổi từ sông mang cả hương phù sa thoang thoảng, mình tôi nằm ngước nhìn bầu trời đầy sao thấy mênh mông. Tôi nhắm mắt, nghe tiếng gió hoà cùng tiếng của nó.
“Thức tỉnh mày ơi, ngủ hơi lâu rồi đấy.”
Ngày năm, bên ngoài cửa sổ nắng lớn không một chút gió, cây cối không nhảy múa, cái nóng bao trùm, tiếng quạt xè xè là tiếng động duy nhất, tôi đặt bút lên trang đầu tiên của cuốn sổ, ghi dòng chữ đầu tiên.
“Người hướng nội.”
© Tâm An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.