Người hướng nội
2023-04-25 01:20
Tác giả:
Tâm An
blogradio.vn - Cứ thế hai đứa rong ruổi hết cách đồng sang tận bờ đê ngồi, không nói gì, lẳng lặng ngắm sông, hóng gió, không nói gì chìm đắm mỗi đứa một suy nghĩ.
***
Đầu tháng tư.
Nắng chiều đang tắt dần, gió lớn thành tiếng xào xạc chỗ vườn đào trước ngõ, đã có vệt khói loang trên nóc mấy ngôi nhà, tôi vẫn ngồi đó, cắn bút, trang giấy trắng trước mặt chưa vương vết mực nào.
- Thế nào nhà văn?
- Tao luôn vẫn không hiểu tại sao tao lại không thể viết ra những điều tao nghĩ.
- Bỏ bút xuống đi với tao.
Ngoài kia là cánh đồng rộng, lúa đang thời con gái nên có mùi thơm thoang thoảng, trời bắt đầu nhá nhem, gió cũng lớn hơn làm mấy cây bạch đàn bên sườn đồi như những gã khổng lồ cao ngồng đến giờ nhún nhảy.
- Thế nào?
- Thoải mái.
- Đi ra ngoài nhiều vào, gặp gỡ nhiều người, cứ ru rú như mày lấy đâu ra ý tưởng mà viết.
Tôi lườm ngang nó.
Cứ thế hai đứa rong ruổi hết cách đồng sang tận bờ đê ngồi, không nói gì, lẳng lặng ngắm sông, hóng gió, không nói gì chìm đắm mỗi đứa một suy nghĩ.
Giữa tháng tư, cái nóng bắt đầu xâm chiếm cả vùng trời, buổi trưa tĩnh lặng không gió, nắng gay gắt, âm thanh duy nhất là tiếng quạt rè rè lâu lâu đệm theo tiếng cót két của đầu máy khô dầu.
Nó thở dài nhìn vào cuốn sổ trắng tinh còn rớt vài chiếc lá mà tôi không buồn phủi đi.
- Mày định như thế này đến bao giờ?
- Tao không thể dùng từ ngữ để viết ra những điều tao nghĩ, tao bế tắc thực sự luôn.
- Thế cuốn xuất bản đầu tiên sao mày viết được?
Thật ra tôi cũng không biết tại sao mình lại sáng tác được một tác phẩm đầu tay hoàn thiện như thế, nó là động lực để giúp tôi tiếp tục sáng tác, nhưng mấy tháng rồi tôi không thể nào tìm lại được cảm hứng như lúc đó. Những lúc đó chỉ có nó kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn, đưa tôi đi đâu đó, hít hà hương quê đầy lồng ngực rồi lại nằm chụm đầu nhìn lên bầu trời đêm sao vằng vặc hưởng cái gió hiếm hoi mùa hè, nghe giai điệu mùa hè quen thuộc của lũ côn trùng ếch nhái. Bình yên.
...
Hết tháng tư.
Vẫn ô cửa sổ nhỏ, vẫn quyển sổ chưa viết trang đầu, tôi vẫn ngồi đó vò đầu tìm kiếm ngôn từ để bắt đầu tác phẩm của mình.
Nó ngồi bên, ái ngại thấy rõ.
- Mai tao đi.
- Lên với mẹ của mày à?
- Không, lên làm việc.
- Người hướng ngoại như mày, không nên ở một chỗ, sẽ bị điên đấy.
- Mày nghĩ tao là người hướng ngoại?
- Ừ.
- Tại tao sợ mày điên.
- Tao mà điên tao lôi mày điên theo.
- Mày không lưu luyến tao à?
- Không, đi mà tìm ước mơ của mày.
Mặt nó ỉu xìu.
Rồi nó đi.
Ngày mốt, nó gửi thư về, cuộc sống ổn thoả, bắt đầu công việc mới.
Tôi viết lại cho nó tôi sắp ra tác phẩm mới rồi.
Ngày hai, nó gửi cho tôi một chồng sách, nó nói, đọc mà tham khảo, riết ở trong làng, không giao tiếp không chuyện trò rồi hướng gì cũng điên thôi.
Tôi vẫn viết cho nó rằng tác phẩm của tôi sắp hoàn thành và người đầu tiên được đọc bản thảo là nó.
Ngày ba, nó viết nó có bạn bè mới rồi, công việc bận rộn, chuyển chỗ ở mới chắc rồi nó khó viết thư về.
Tôi vẫn viết những dòng tương tự
Đã qua mấy tháng, cuốn sổ vẫn trang giấy trắng, không nhận được thư nó về, tôi nóng lòng viết lại, lục được địa chỉ của mẹ nó tôi viết lá thư nhờ mẹ nó chuyển giùm.
Ngày tư, tôi nhận được lá thư, câu đầu tiên đập vào mắt tôi trên lá thư không phải dòng chữ quen thuộc của nó, vỏn vẹn vài câu.
“Nó mất rồi, nó bị ung thư”. Nó hướng nội nên khó mở lòng, nó giấu diếm vì sợ bị những người thân lo lắng, nó luôn suy xét rõ ràng mới quyết định làm việc gì đó, nó sợ đám đông, nó yêu mùi đồng nội, yêu cái lặng lẽ của thôn quê, thích hưởng thụ mùi của gió sông hè lúc chạng vạng nên có lẽ nó hiểu tôi, nhưng tôi còn đang bận tìm kiếm ngôn ngữ cho tác phẩm của mình không để tâm đến nó. Tôi lặng đi, hôm nay trời đêm nhiều sao, gió thổi từ sông mang cả hương phù sa thoang thoảng, mình tôi nằm ngước nhìn bầu trời đầy sao thấy mênh mông. Tôi nhắm mắt, nghe tiếng gió hoà cùng tiếng của nó.
“Thức tỉnh mày ơi, ngủ hơi lâu rồi đấy.”
Ngày năm, bên ngoài cửa sổ nắng lớn không một chút gió, cây cối không nhảy múa, cái nóng bao trùm, tiếng quạt xè xè là tiếng động duy nhất, tôi đặt bút lên trang đầu tiên của cuốn sổ, ghi dòng chữ đầu tiên.
“Người hướng nội.”
© Tâm An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Giá có thể trốn phố về quê | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi
Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy
Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.