Khi hoàng hôn đổ mưa, mình không bên nhau nữa
2023-03-13 01:30
Tác giả:
Linh Lan hoa
blogradio.vn - Lần đầu và cũng là lần cuối em quay lưng lại với hoàng hôn mình đã yêu từ những tháng năm học trò cấp 3. Bóng hình mảnh mai người con gái cắt lên nền trời sắp tàn một màu trầm ảm đạm. Bước từng bước thật chậm, do em đã mệt hay chẳng nỡ rời đi?
***
- Anh còn bận không?
- Anh vừa xong việc. Em muốn ăn gì không? Hay mình đi đâu chơi nhé?
- 10 phút nữa, nơi lần đầu hẹn hò.
- Ok 10 phút nữa anh qua đón em.
- Không. Em sẽ tự đi.
- Ừm…Vậy 10 phút nữa anh đến.
Gác lại máy điện thoại, anh đưa mắt hướng đến bầu trời phía bên ngoài cửa sổ. Hoàng hôn - khoảnh khắc mà những tia nắng nhạt dần, mặt trời rời đi và vội vàng kết thúc một ngày. Hôm nay sao có vẻ khang khác, mặt trời có vẻ không vội, nhưng mây đen thì có. Mây kéo đến, cố cướp đi những tia yếu ớt cuối ngày. Dự báo thời tiết nói “chiều tối nay sẽ có mưa”. Hôm nay có vẻ không phải là một ngày đẹp trời, nhưng rất thích hợp để mang tặng em một “mặt trăng”.
Anh trở về nơi chúng ta bắt đầu nhưng không thấy em ở đó. Chắc do anh đến sớm. Dạo quanh một vòng nơi mình từng cùng nhau ghé qua không biết bao nhiêu lần, anh lại chợt nhận ra đã từ rất lâu rồi, ta không còn trở lại nơi đây. Nhưng may sao, vẫn còn đó, trên chiếc ghế đá cạnh cây bằng lăng - dư ảnh hai bạn trẻ ngồi cạnh bên nhau ngắm hoàng hôn. Ánh chiều tà nhuộm màu mắt, màu tai và cả màu đôi trái tim yêu đang cùng một nhịp đập. Anh đắm mình vào hồi ức xa xôi nhưng chắc chắn phải mất rất lâu sau giờ hẹn em mới tới.
Em bước đến bên cạnh và ngồi xuống, lặng im nhìn về hướng chiều tà như chẳng chú ý đến sự hiện diện của anh.
- Còn giận anh à? Sáng nay..
- Đâu chỉ là sáng nay. Ở bên cạnh người đàn ông đang xây dựng sự nghiệp, em phải thông cảm cho anh chứ. Em hiểu mà.
Câu đáp lời bình thản mà tựa hồ trách móc nặng nề ghì anh vào trầm tư. Khoảng lặng đến nghẹt thở một lần nữa lại ôm trọn chúng ta. Nhìn thế nào ta cũng chẳng thể giống một đôi tình nhân đang giận dỗi, chính xác nhất để miêu tả em và anh lúc này là: “hai người dưng tình cờ cùng ngồi trên một chiếc ghế đá. Và vì chẳng quen biết nên có lẽ một trong hai sẽ rời đi sớm thôi.”
- Anh thấy hoàng hôn hôm nay thế nào?
- Hả? Rất đẹp. Nhưng hoàng hôn hôm nay có vẻ vội vàng hơn nên đã để lại một cái đẹp vô cùng tiếc nuối. Có lẽ là…
- Một ngày thích hợp để kết thúc.
- Hôm nay anh thấy em thế nào? Có đẹp không?
- Trong mắt anh, em lúc nào cũng rực rỡ tựa nắng bình minh. - Không. Hôm nay em muốn là hoàng hôn kia cơ.
- Ý em là gì?
- Em nghĩ anh hiểu. Em… không muốn nói thẳng.
- Có lý do không?
- Em… không thích trời mưa. Những lúc cần ô, anh đều tới muộn… hoặc là không tới…
- Bây giờ anh…
- Mi mắt em ướt rồi! Anh còn mang ô tới hay không, đã không còn quan trọng nữa…
- Vậy… như em muốn đi.
- Anh không níu kéo em? Có phải anh cũng…
- Muốn ở bên hoàng hôn nhưng không phải nắng vẫn tắt dần đó sao? Và… bình minh của em có vẻ sốt ruột rồi.
- Anh… biết rồi à?
- Khó thấy lắm sao? Ta ngồi cạnh nhau tưởng chừng có thể trở lại những ngày đã xa, lặng ngắm hoàng hôn lúc xế chiều - khoảnh khắc em tựa đầu vào vai anh nói rằng rất yêu. Nhưng từ lúc em bước đến và ngồi xuống, anh đã biết: “Xen vào giữa chúng ta là khoảng trống vừa đủ cho một người thứ ba”. Hôm nay em không còn quan tâm hoàng hôn đẹp thế nào, chỉ quan tâm… nó kết thúc ra sao.
- Anh không trách em?
- Em nói em ghét mưa lại không quên mang theo ô. Để kẻ có ô tô đưa lối em về là một đòi hỏi không hề quá đáng.
Em đứng dậy quay gót dần rời đi, nhẹ nhàng như cách hoàng hôn tắt nắng.
- Anh dễ bị cảm lạnh, trời lại sắp mưa, nên về nhà và sớm quên hôm nay đi thôi…
Một màu trầm buồn ngập đầy đôi đồng tử. Mưa hay nước mắt làm nhạt nhòa hoàng hôn? Cũng chẳng thể ngăn nó lê dài trên gò má và trượt xuống, đọng lại trên nhành cỏ dại rồi hòa mình vào sâu trong lòng đất.
“Giá mà có thể quên em như cách nước đọng trên lá, đủ nặng sẽ buông tay…”
Trời mưa đẹp thật. Tiếc quá, em ghét mưa. Cũng không đủ kiên nhẫn chờ mưa qua đi để ngắm nhìn cái ánh trăng lung linh đã được chăm chút gột rửa. Thôi vậy, để anh cất lại cái vầng trăng ấy và sâu trong túi áo khoác của mình. Cái vầng trăng đáng lẽ sẽ lấp lánh trên ngón áp út tay em. Có lẽ là khắc cuối ngày, nắng cũng mệt mỏi mà tắt dần mặc cho mặt trời còn chưa bị nuốt trọn nên em không còn muốn ngắm nữa. Thảo nào, hoàng hôn chưa kịp tàn mà nắng đã bỏ đi.
Lần đầu và cũng là lần cuối em quay lưng lại với hoàng hôn mình đã yêu từ những tháng năm học trò cấp 3. Bóng hình mảnh mai người con gái cắt lên nền trời sắp tàn một màu trầm ảm đạm. Bước từng bước thật chậm, do em đã mệt hay chẳng nỡ rời đi?
- Cậu ta không níu giữ em à?
- Không, có lẽ anh ấy cũng mệt rồi.
- Còn muốn ngắm hoàng hôn thêm một chút nữa không?
- Hôm nay... Đến đây thôi...
- Vậy đi nào! Mẹ gọi về ăn cơm rồi.
- Anh cần đi đón chị dâu không?
- Chị dâu về trước rồi. Cả nhà chỉ đợi hai anh em mình thôi.
Ngoái đầu lần cuối nhìn về ánh dương đang nức nở, em thấy lòng mình cũng thật xót xa. Khi ngoài không trở thành vật cản trên đường thành công của anh, em chẳng thể làm gì hơn.
© Linh Lan hoa - blogradio.vn
Xem thêm: Sao phải buồn vì những điều đã cũ l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.