Kẹo ngọt vị gừng
2025-01-09 20:30
Tác giả: Linh Lan hoa
blogradio.vn - Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
***
Đầu thuốc cháy bén vào hai chiếc băng cá nhân cuốn sẵn ở tay em, tôi vội vàng dành lấy, ném vào gạt tàn.
- Em điên à? Không sợ bị bỏng sao?
- Bỏng sẵn rồi đây! - Em đáp trong khi giơ mười ngón tay lên khoe. Có ngón được quấn đến hai cái, mỗi cái một kiểu dáng. Song chúng đều có chung một điểm là được in những hình thú đáng yêu.
- Sao mua nhiều loại thế? Lại màu sắc sặc sỡ, chẳng hợp với em.
- Em có mua đâu. Cái này là của đàn anh, cái này là của đồng nghiệp, cái này là của… của anh chủ quán cà phê,…
Em bắt đầu đọc vanh vách tên của “từng chiếc băng cá nhân”, sau đó, bất ngờ dừng lại, bẻ lái câu chuyện:
- À, cho anh xem cái này!
Nói rồi em nâng túi xách, đổ ra một đống kẹo đủ các thể loại: từ kẹo mút đến kẹo ngậm rồi vị đào, cam, chanh có đủ cả. Tuy nhiên, nhìn thoáng qua, tôi đã phát hiện ra, thiếu mất một vị…!
- Ở đâu ra lắm thế?
Những ngón tay chồng chéo vết thương thuần thục châm thêm một điếu thuốc mới trên môi, em nhún vai cùng đôi mày nhếch lên đầy tự hào:
- Em đăng story nói là thèm kẹo và đây là thành quả thu hoạch được của ngày hôm nay.
- Từ một người à?
- Không! Làm gì có kẻ nào ngốc đến thế! Cô đơn đến mức dùng vài viên kẹo màu đổi lấy tình yêu à? Hơn nữa cũng chả có ai hào phóng thế đâu!
- Em học đâu cái thói hút thuốc vậy?
- Học lỏm được… từ người cũ.
Mí mắt em cụp xuống, đôi đồng tử ánh buồn, chuyển hướng né tránh. Có lẽ vì biết ánh mắt chẳng thể nói dối nên sự dao động trong đáy mắt sẽ chẳng thể giấu nổi khi nhắc đến hai từ “Người cũ”.
- Em đã học được những gì từ anh ta?
Em thoáng bối rối trước câu hỏi chẳng chút vòng vo từ tôi, sau cùng lại nhếch mép cười - cái cười đắng và chua chát của làn khói thuốc đầu:
- Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
- Tại sao?
- Bởi nhỡ để mọi người biết “bộ đồ lòng” của anh chỉ rẻ mạt thế thôi, ai cũng đem trao được thì chắc chắn! Chắc chắn nó rồi sẽ bị chà đạp và vứt bỏ!
- Thế còn điều thứ hai?
Em thu lại vẻ đắc ý của một học sinh thuộc bài, tay siết chặt bao thuốc, ánh mắt lại vô thức rời đến chỗ khác như khi em nhắc về người cũ. Gió chớm đông khẽ ghé qua, quấn lấy tàn thuốc làm nó ửng hồng rồi thả rơi nó vào đống kẹo ngổn ngang trên mặt bàn. Xong một lượt thở dài, em mới chậm rãi nói tiếp:
- Người cũ không dạy em điều thứ hai. Chắc do em học điều một tệ quá, nên chưa gì đã bị chà đạp rồi vứt bỏ…
- Thế còn điều thứ hai? - Tôi nhắc lại, nhân đôi niềm thắc mắc trong lòng.
- Đừng chờ! Chờ đợi ai đó là việc vô nghĩa, ngu ngốc nhất mà một người vẫn có thể làm ra. Đừng chờ đợi một ai hay bất cứ gì!
"Lời này cô muốn nói với anh nhưng xem ra lại giống như đang nói với chính mình hơn. Người cũ ra đi để lại một mớ hồi ức ngổn ngang đã vỡ vụn từ bao giờ. Cô lại cố chấp ngồi ngây ngốc chắp vá và chờ đợi người ấy quay về. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô đều bị những cạnh, những viền sắc nhọn của ký ức làm tổn thương. Cô nhận ra điều người cũ để lại không đơn thuần là những mảnh hồi ức nữa."
Tôi vừa muốn lôi em ra khỏi mớ hồi ức mênh mang lại vừa muốn kéo em ra khỏi thực tại phũ phàng:
- Em hiểu được hai điều đó chưa?
- Cũng tạm. Em…
- Em thay đổi nhiều như vậy bản thân có thể hạnh phúc không?
- Em thấy mình cười nhiều hơn ngày trước…
- Em cười! Nhưng cái anh muốn hỏi là em có thực sự hạnh phúc không? Sau khi đánh mất chính mình?
Thôi cự cãi, cô đưa mắt nhìn điếu thuốc trên tay. Đống tàn tro ấy tưởng chừng như cảm xúc trong cô. Tuy thi thoảng có gió ghé qua lại khơi dậy chút lửa hồng. Nhưng gió mãi chỉ là gió, là vị khách phiêu lãng ghé đến rồi sẽ phải đi. Những gì sót lại chỉ là đống tro tàn còn nhiều hơn cả trước khi gió ghé đến.
"Có thật sự hạnh phúc không? Em cũng không rõ nữa. Nhưng người cũ sống kiểu này rất hạnh phúc. Còn em, nụ cười rõ ràng là giả, là vẽ lên cho người ta xem. Vậy hạnh phúc em vẫn lầm tưởng bấy lâu liệu có thực sự tồn tại?"
"Thật đau đầu! Giá mà anh đủ hiểu em để thôi phải hỏi những câu ngốc nghếch này mỗi lần họ gặp nhau, để em thôi phải mang trái tim không lành lặn của mình ra soi xét xem liệu nó có còn đập?"
- Mệt quá! Lần nào ngồi với anh cũng như học triết vậy. Em về đây.
- Kẹo…?
- Cho anh cả đấy. Coi như là học phí buổi hôm nay. Dù sao thì em cũng chả thích ăn kẹo.
Và rồi em rời đi. Nhanh và nhẹ như gió. Mỗi khi tôi sắp chạm được vào trái tim em thì em lại có lý do để bỏ chạy. Dù chẳng lý do nào là thuyết phục nhưng tôi vẫn chưa đủ dũng khí một lần giữ em lại.
“Làm sao giữ nổi tay một người muốn rời đi?” - Em đã nhiều lần siết điếu thuốc đỏ lửa trên tay và tự vấn lời đó còn gì!
Tôi lại bắt đầu tiếc:
“Giá mà em đủ tin tưởng anh để không chọn rời đi, đủ để nói ra những lời thật lòng sau lớp make up dày, sống sượng và nụ cười gượng ép.”
Anh lôi từ trong túi áo ra một nắm kẹo vị gừng mà cô thích. Cô bảo: “kẹo gừng tuy cay mà ấm, nếm kĩ sẽ thấy cái thanh thanh ngọt ngọt. Nhưng mấy ai lại chọn cay đắng thay vì viên kẹo dâu ngọt ngào?”
Anh bóc một viên "cay đắng" ấy, từ từ nếm cái vị ngọt hiếm hoi mà cô bảo.
Ở đây quả thật có một kẻ ngốc hào phóng như vậy, nhưng kẻ ngốc này không cô đơn, kẻ ngốc này chỉ cần tình yêu của cô mà thôi.
© Linh Lan hoa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tương Lai Sau Này Hãy Viết Về Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…
Bí ẩn con số đằng sau ngày sinh Âm lịch: Ai sinh những ngày này sẽ giàu phúc khí, tài lộc đầy nhà?
Từ xa xưa, người ta đã tin rằng ngày sinh Âm lịch ẩn chứa những bí mật về vận mệnh mỗi người. Đặc biệt, những người có ngày sinh Âm lịch tận cùng bằng số nhất định được cho là sở hữu trí tuệ hơn người và khả năng kiếm tiền phi thường.
Lời thì thầm của trái tim (Ngoại truyện)
Miệng cũng vô thức nhoẻn một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cũng lan tỏa một dòng sinh khí ấm áp. Thầm nghĩ, chỉ vì cậu cứ đắm chìm trong nuối tiếc và cứ ngắm nhìn Hạ Du mãi nên bản thân cậu quên mất một tương lai không xa rằng, cậu và Hạ Du từ bây giờ sẽ không bao giờ vụt mất nhau nữa.
Khi may mắn không chỉ là sự tình cờ
Một điểm thay đổi khác chính là việc tôi học cách sống tích cực và biết ơn. Thay vì chờ đợi điều gì đó lớn lao xảy ra, tôi bắt đầu trân trọng những niềm vui nhỏ mỗi ngày – một cuộc trò chuyện ý nghĩa, một thử thách mới được vượt qua hay thậm chí là những khhoản khắc bình dị bên gia đình.
Đêm không sắc màu
Mùa hạ năm đó, không chỉ riêng nhà tôi mất điện, mà cả cái bản làng không một nhà nào có. Tôi mở cánh cửa sổ ra nhìn bên ngoài, có các chú thợ điện đang lắp đặt hệ thống từ đầu, tôi lại gieo thêm hy vọng, rồi cuối cùng, tất cả chỉ đợi trong vô vọng.
Em, hoa, và những lá thư anh vẫn hằng e ấp
"Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."