Tình yêu đẹp nhất là tình dở dang
2023-03-04 01:25
Tác giả:
Lê Huy Thuận
blogradio.vn - Chia tay là điều tốt nhất cho cả hai. Đó không phải là dấu hiệu của sự kết thúc mà là dấu hiệu của khởi đầu mới đầy hứa hẹn, ở đó có ta mà không có người chỉ có quá khứ đầy rẫy hoài niệm, nhớ thương, mịt mờ. Tình yêu đẹp nhất là tình dở dang.
***
Chuyện hai ta bây giờ khác rồi, không còn yêu thương, chẳng còn nồng đượm. Tình yêu dù có đẹp đẽ, ngọt ngào đến mấy cũng có lúc phải chia phôi. Đôi tình nhân cứ ngỡ là tri kỷ của nhau, đời đời suốt kiếp bên nhau cũng hóa người dưng xa lạ. Chuyện tình đẹp nhất thế gian phải chăng là tình dở dang?
Dở dang là khi ta chẳng thể cùng nhau thực hiện lời hẹn ước năm ấy. Ở nơi khu rừng chạm tới những vì sao, có trời cao chứng giám, có cỏ cây chen lá, đôi trai gái nắm lấy tay nhau nguyện rằng dù thế gian có xoay chuyển, đổi dời thì ta sẽ mãi không thay lòng đổi dạ, nguyện chung thủy với đối phương cả đời. Dở dang khi ta lỡ để lại trong nhau những tổn thương, khắc khoải, những hối tiếc, nhớ nhung về mối tình xưa cũ. Giá ngày ấy cảm thông cho nhau nhiều hơn, tôn trọng, gìn giữ, nâng niu đoạn tình cảm này thì đâu có đau đớn, dằn vặt thế này.
Hóa ra chuyện tình đẹp nhất thế gian nào phải chuyện tình chúng mình. Người đời thường ước lượng bên nhau mãi mãi là trăm năm, đó là quá dài so với một đời người nhưng nào có mấy ai vượt qua bao sóng gió, khổ ải, bi ai để đi cùng nhau đến khi nằm xuống, thân xác hóa hư không.
Họ hứa hẹn với nhau là thế, quyết tâm là thế nhưng khi thế sự đổi thay, một nhân duyên khác chen vào chữ “Yêu” của hai người thì mọi lời nói khi xưa cũng là dư thừa, vô nghĩa. Một năm, hai năm, năm mười năm, có khi chỉ là vài ba tháng ngắn ngủi rồi cũng chia lìa, đứt đoạn tình duyên, xin gọi nhau là cố nhân, nghe mà xót xa, thương nhớ.
Hai mảnh đời va vào nhau, nứt nẻ, đổ vỡ rồi lại chia xa. Gây cho nhau yêu, ghét, hận, thù, gây cho nhau hỷ, nộ, ái, ố, gây cho nhau tiếc thương, nhớ nhung rồi vô tâm ngoảnh mặt mà đi, có quá tàn nhẫn, hờ hững hay sao? Ta có ngọn núi cần chinh phục, người có dòng sông cần vượt qua, chẳng giao nhau, không chạm mặt, và thế là mỗi người đi theo những hướng khác biệt, dẫu có hứa hẹn sẽ gặp nhau ở lưng đồi đầy hoa cúc dại nhưng lại rồi vô tình quên đi, có chăng trên đường đời lắm gập ghềnh, chông gai hai kẻ yêu ngày ấy chạm mặt, chẳng nói chẳng rằng mà lướt qua nhau một lần nữa.
Cuộc đời này dài đấy nhưng cũng ngắn đấy, sinh ly tử biệt là quy luật bất biến, hai ta cũng không thoát khỏi quy luật của vũ trụ, làm gì có tình yêu vĩnh cửu cơ chứ, tình hồng đến mấy cũng là tình phai, gió có thổi mây bay thành hình hài rồi cũng lại tan ra, sóng nước dù có cố gắng tồn tại rồi cũng va vào bờ cát tan ra.
Sau chia tay, ta gọi nhau là người cũ, là người từng thương hay là người dưng? Chẳng biết được, vì ta có còn gặp nhau nữa đâu, hòng khi gặp lại ta lại anh, em như thuở còn mặn nồng, thật nực cười và chua chát.
Người cũ như cuốn sách ta từng đọc vậy, khi trông thấy thì khao khát, ham muốn có bằng được cuốn sách ấy dù phải trả cái giá đắt như thế nào. Nhưng khi đã có được rồi, dở ra đọc qua vài trang rồi lại vất vưởng một xó chẳng thèm đoái hoài, dần dà quên mất sự tồn tại của nó.
Tình cờ lục lọi tủ sách cũ, vô tình thấy cuốn sách xưa kia, ta lại né tránh. Hoặc những gì cuốn sách đó viết hoặc biết rằng nội dung trong đó không hay hoặc vì một chút dở dang ngày xưa ấy ta không muốn nhớ tới. Ngày dài tháng rộng đi qua, bụi bặm thời gian đã phủ lên cuốn sách ta từng khao khát, những trang sách đã ố vàng, mùi sách cũ có gì đó vừa quyến rũ vừa tầm thường và từng câu từng chữ trong đó đã trở nên vô vị, hoạ chăng là đôi nét viết ký tên ta ở trang sách đầu rằng ta đã từng là chủ nhân của nó.
Hoá ra vạn vật trong vũ trụ này đều trôi nổi, mọi cuộc hội ngộ đều không bằng lần đầu gặp gỡ. Người ta nói yêu là một sự trao đổi, ta cho người những gì ta làm giỏi nhất, người đưa ta những gì tinh túy nhất, cân bằng là phải chăng là công thức của tình yêu? Nhưng hai ta không có được điều đó, không thể đổ lỗi do không hợp tuổi tác, tình duyên mà lỗi do ta không tìm được tiếng nói chung, không tìm được trong nhau sự thấu hiểu và cảm thông.
Thân là cây ngô đồng thì phượng hoàng mới đến đậu, thân là biển cả thì trăm sông mới đổ về. Có lẽ ta và người gặp nhau chưa đúng thời điểm, khi mà ta chưa có gì trong tay ngoài trái tim nhiệt thành, khi mà người chưa có được sự công nhận.
Chia tay là điều tốt nhất cho cả hai. Đó không phải là dấu hiệu của sự kết thúc mà là dấu hiệu của khởi đầu mới đầy hứa hẹn, ở đó có ta mà không có người chỉ có quá khứ đầy rẫy hoài niệm, nhớ thương, mịt mờ. Chúc cho người sống một đời thảnh thơi, hạnh phúc, tìm cho mình một nửa yêu thương ngày đêm ao ước, cùng nhau đi trọn kiếp nhân sinh. Tình yêu đẹp nhất là tình dở dang.
© Lê Huy Thuận - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mình đến bên nhau
Cô ở nhà thì lúc nấu ăn hắn thêm đôi đũa vậy thôi. Người làng thấy ngôi nhà có hai kẻ gá nghĩa đang ở thì cũng bật cười, nhìn như hai người đến chốn đường cùng đang giúp nhau vậy.

Thành phố nơi đây tôi gặp người
Thành phố nơi đây tôi gặp người Chắc do duyên phận chẳng thành đôi Dù sao cũng một lần gặp gỡ Không nợ cũng duyên chẳng đua đòi.

Tình thương cô thầy
Tháng năm dưới mái nhà trường Em cảm nhận được, tình thương cô thầy Tận tụy lo lắng đêm ngày Bên trang giáo án, miệt mài nghĩ suy.

Sài Gòn trong tim tôi
Sài Gòn với tôi không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.

Ước mơ tuổi 20
Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

Chuyến xe cuối cùng để trở về
Ngày cuối cùng cô rời khỏi Sài Gòn, bầu trời không chút gợn mây, nắng vẫn chiếu gay gắt từ bầu trời xanh thăm thẳm, những ước mơ xa xăm nay đã thành hiện thực. Cô biết ơn người đã cưu mang cô cả về vật chất lẫn tinh thần nơi xứ người xa lạ này và trong lòng cũng chẳng trách anh nữa.

Đợi chờ rồi buông
Em sẽ kéo em về với hiện thực bên những người thân thương Gia đình, bạn bè và bao điều thân thuộc Điều quý giá ở ngay bên mình, do trước đây vì tình yêu ngây ngất Em đã bỏ quên

Nỗi lòng năm năm
Tôi nhận ra đó là công việc mới của tôi trong hiện tại. Tôi cứ cắm cúi vào cái lap mỗi ngày và cắm cúi theo những dòng cảm xúc những dòng suy nghĩ cứ trào lên trong tôi và trút xuống những trang giấy trắng qua cái bàn phím.

Chuyến đi về với tuổi thơ
Ánh nắng đã tắt hết, trả lại một không gian thanh bình êm ái, gió lại càng lạnh và heo hút phả qua những ngọn lúa dưới đồng quê chiều về. Mặt trời đã từ từ chìm sâu sau những dãy núi hướng Tây xa mờ vời vợi, những chiếc “máy bay” đó sẽ bay về đâu chúng tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn nó sẽ đáp xuống một vùng đất của những người ngồi trong muốn đến.

Ước mơ cánh cò
Cánh cò là hiện thân cho những người miền quê lam lũ, vất vả, cơ cực. Nhưng bên sâu trong đáy lòng là nỗi khát khao được bay nhảy tự do với đời mà không bị trói buộc. Đáng tiếc, cả tuổi thơ của tôi đã bị ràng buộc bởi hoàn cảnh đẩy đưa, từ đó kìm hãm hết sức sáng tạo mong muốn được thỏa sức.