Vì chưa từng nói nên đành mất nhau
2020-10-28 01:27
Tác giả: Lê Huy Thuận
blogradio.vn - Giờ đây, những gì sót lại giữa chúng ta là kí ức tươi đẹp. Tôi sẽ thu nhặt, xếp ngay ngắn vào một góc nhỏ trong tim để sau này nhớ lại tôi đã có một thời thanh xuân đẹp đẽ cùng mối tình đã lỡ. Lỡ vì chưa từng dám nói cho em biết. Và có phải vì chưa từng nói cho em biết nên chúng ta mất nhau?
***
Đã nhiều năm trôi qua kể từ cái ngày tôi và em không một lời từ biệt, không một câu chào, cứ thể lẳng lặng mà bước ra khỏi cuộc sống của nhau.
Đến giờ, tôi vẫn chẳng thể định nghĩa được mối quan hệ của chúng ta ngày đó. Dường như có một sợi dây vô hình nào đó vô tình nối ghép hai mảnh đời xa lạ đến với nhau, để rồi khi đã trao cho nhau hết những gì đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ thì mối quan hệ của chúng ta cũng chấm dứt chẳng cần lý do.
Là do tôi ích kỷ, muốn giữ em cho riêng mình hay tại tôi yếu đuối chẳng dám nói ra lòng mình?
Chiều thu đó, tiết trời lành lạnh, những đám mây trắng tinh từng cụm từng cụm in mình trên nền trời xanh biếc, chút nắng nhẹ trải đều khắp phố, gió đưa hương hoa sữa ngào ngạt, tôi bắt gặp ánh mắt em qua hàng cây kẽ lá.
Từ giây phút đó, có em bên cạnh, tấm lòng tôi rạo rực trở lại, trái tim đã chằng chịt những vết thương được em chữa lành, tâm hồn lúc nào cũng bay bổng, ngập tràn vị ngọt yêu thương, tôi được sống với đúng bản ngã của mình.
Tôi và em cùng nhau tìm tòi cho mình một niềm vui nho nhỏ khi thành phố này đã quá buồn chán. Nắm tay nhau đi khắp nẻo đường, ngõ ngách cùng nhau thưởng thức những món ngon Hà Nội.
Ngày ngày hàn huyên tâm sự cùng nhau đến khuya thật khuya, đến lúc cả hai díu cả mắt lại nhưng vẫn cố tỉnh táo để nghe được câu chúc ngủ ngon của đối phương.
Là những câu chuyện không đầu không đuôi, những câu chuyện vặt vãnh tôi hoặc em nhặt nhạnh ở đâu đó đêm về mà bàn tán, nói cười.
Là những lần cả hai nhìn thật lâu vào mắt của nhau như muốn nói lên một lời ấp ủ nào đó nhưng chẳng đủ can đảm để bộc bạch. Là những trò đùa mập mờ rằng tôi thích em nhưng em cũng chẳng đủ tinh ý để nhận ra tấm lòng thành của tôi.
Là tri kỷ ư? Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta là yêu nhưng đã bao lần cơ hội đến tôi lại ngại ngùng, yếu đuối chẳng dám nói ra tình cảm cất giấu bấy lâu nay.
Nhưng cũng đến một ngày, ngày mà em vui nhất đời tung tăng quấn lấy tôi mà bảo rằng đã có người thương em rất nhiều và em cũng đã đáp lại tình cảm người ta. Trái tim tôi như chết mất một nửa.
Hóa ra, bấy lâu tôi là một kẻ ảo tưởng, luôn mơ mộng mình có một vị trí vững chắc trong tim em, ngỡ rằng sẽ đến một ngày tôi sẽ lấy hết dũng khí mà thốt lên rằng "Tôi yêu em, tôi muốn cùng em đi đến tận cùng của hạnh phúc". Hóa ra, mối quan hệ này thật nực cười khi mà làm tất cả những gì người yêu nhau làm nhưng chẳng biết rõ trong lòng đối phương mình là ai.
Cứ thế, ngày dài tháng rộng trôi qua. Tôi cứ lầm lũi, lặng lẽ ở cạnh đời em với tư cách là một kẻ mộng tưởng. Lời em nói như cứa từng nhát sâu hoắc vào trái tim tôi.
Em có biết không, bao lâu nay, trái tim này, tấm lòng này anh đã lỡ trao cho em mất rồi. Tôi im lặng, em cũng lặng im. Dần dà, mối nhân duyên giữa hai người chúng ta vì thế mà đứt đoạn chẳng thể hàn gắn. Nó như một chiếc cốc thủy tinh vậy, chỉ một vết nứt nhỏ thôi nhưng dần dần sẽ lan ra sau đó tan tành, vỡ vụn.
Giờ đây, những gì sót lại giữa chúng ta là kí ức tươi đẹp. Tôi sẽ thu nhặt, xếp ngay ngắn vào một góc nhỏ trong tim để sau này nhớ lại tôi đã có một thời thanh xuân đẹp đẽ cùng mối tình đã lỡ. Lỡ vì chưa từng dám nói cho em biết. Và có phải vì chưa từng nói cho em biết nên chúng ta mất nhau?
© Lê Huy Thuận - blogradio.vn
Xem thêm: Không thể bên nhau trọn đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.