Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Nỗi cô đơn cho mối tình đầu đơn phương.

2020-06-24 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Ở thế giới này, kẻ khác người nhất không phải kẻ đi trái lại quy luật chung mà là kẻ không bao giờ cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi. Lần đầu tiên trong đời tôi được nếm trải mùi vị thất tình, thất tình của kẻ đơn phương, thật đắng.

***

Trời vào đông, trên không những phiến lá bàng bạc đang co rúm lại, ngoài phố không khí âm ẩm mang theo chút gió hanh khô thổi tốc cả rèm cửa mỏng tanh. Tôi đưa tách trà lên miệng nhấm nháp, tay khẽ nâng cuốn album dày cộm, đầy khuôn ảnh to nhỏ ở trên mặt bàn gỗ đặt trước đùi. Chợt chuông báo tin nhắn bên cạnh vang nhẹ lên, chỉ nghe tiếng thôi tôi cũng biết là cô. Cầm lên đọc dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, khóe miệng tôi bỗng giãn ra.

“Chiều nay không bận gì chứ người anh em?”

“Anh rỗi. Em muốn ăn gì không?”

“Hay mình đi ăn món Tàu? Em chưa được ăn lần nào cả.”

“Được, vậy chiều nay anh qua đón em.”

“Okay, gặp người anh em sau, giờ em bận rồi.”

Đây là Liên, người bạn gái hiện tại của tôi. Trước đây, tôi, Liên còn có cả Dương chơi với nhau như hình với bóng, nhưng từ khi chúng tôi đặt chân vào cấp ba, có người con gái mang tên N cũng vội vàng bước vào cuộc đời của chúng tôi. Và rồi trật tự ban đầu không còn được duy trì trong nhóm nữa. Chúng tôi đặt lên nhau rất nhiều phép thử, tình bạn, tình yêu và ước mơ để rồi khi phép thử phát huy hết tác dụng thì cũng là lúc toàn thân chúng tôi mệt rã rời. Rốt cục khoảnh khắc kẻ chờ đợi, người quay lưng không sớm thì muộn cũng gõ cửa từng người một chúng tôi.

Thời gian tựa dòng nước lăn tăn vào ngày thu mát rượi, mọi thứ trôi qua đủ để ta có thể quay đầu hồi tưởng về chặng đường cũ và nhớ nhung những kí ức xưa kia. Liên từng bảo tôi “bất kì một bức ảnh nào cũng đều giấu trong đó một bí mật nhỏ.” Không lâu sau vô tình chính cô lại để lộ bí mật đó. Những tấm ảnh trong cuốn album tôi chỉ có một đặc điểm duy nhất. Ngày trước Liên chụp trộm tôi rất nhiều, nhưng hầu hết chỉ là bóng lưng. Tôi luôn băn khoăn về điều đó. Đến một ngày, tôi nhận ra bóng lưng là nơi để cô chôn giấu nỗi cô đơn về mối tình đơn phương.

Tôi rút một tấm ảnh đã nhuốm màu thời gian để ra trước mặt. Bức ảnh đầu tiên Liên dám chụp chính diện tôi vào năm sinh nhật 17 tuổi.

“Tôi đứng trước cửa nhà cô gõ cửa liên hồi. Đợi hoài không thấy lên tiếng, tôi nắm tay nắm cửa đẩy vào.“Liên, cậu đâu rồi?” Đèn trong nhà đột nhiên sáng lên, bóng bay, ruy băng đầy ngập trong sự bất ngờ của tôi. Âm điệu bài hát chúc mừng sinh nhật thả hồn bay bổng từ phía sau. Không ai khác ngoài hai cậu ấy.

“Tạo bất ngờ kiểu này có mà tớ thót tim chết.”

“Liên nghĩ ra cả đấy. Tớ chỉ nhúng tay vào thôi”. Dương hăm hở nói rồi cầm bánh đi lên.

“Cậu ước đi, đến giờ lành rồi.”

“Khoan, để tớ chụp kỉ niệm cho Minh trước đã”.

Thì ra nhờ tôi đến giảng bài hộ chỉ là dụ kế của Liên. Chơi với nhau ngần ấy năm đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vừa cảm động vừa có cảm giác bị lừa dối.

Ngắm nghía bức ảnh giây lát, một đoạn phim của quá khứ xẹt ngang qua kí ức tôi. Từng thước phim đan xen lẫn nhau trong tâm trí, giống như bọt mưa trắng xóa bám lên thành cửa sổ rít sắt. Tôi chợt nhớ đến N - cái tên đã từng khiến trái tim tôi xao xuyến suốt cả thời thanh xuân, cái tên mà tôi nguyện chôn chặt vào tận đáy lòng… Cũng sinh nhật năm 17 tuổi ấy, tôi nhận ra rằng cơ hội không dành cho kẻ đến sau.

Liên từng ngây ngô hỏi tôi “giả như đứng trên bàn cân giữa N và sự nghiệp tương lai, cậu sẽ đứng về bên nào?”. Tôi chọn ngay N vì dù có được công việc mơ ước mà không có được người mình thích thì tất cả chỉ là dã tràng xe cát biển đông. Bây giờ ngoảnh đầu lại, thời ấy lúc nào tôi cũng sai. Nhiều năm, suy cho cùng trái tim tôi cũng chẳng thể mãi hướng về một người. Tôi mặc niệm N như bong bóng mùa hè, chỉ tồn tại chốc lát rồi nhanh chóng tan biến theo khí trời, dễ làm người khác có cảm giác hụt hẫng…

Cuộc đời tôi giống như tấm gương có tới hai phiên bản, tôi của hiện tại có một công việc ổn định, một cuộc sống tôi cho là đầy đủ, một cô bạn gái tôi không hề được dự định trước là sẽ yêu. Tôi nhớ sau cú ngã tình đầu, nếu không có Liên chạy đến và nâng đỡ, hẳn sẽ không có tôi của ngày nay. Khoảng thời gian đó là lúc tôi mất hết động lực sống, không còn tâm trí nào để để tâm vào việc học hành, thậm chí tôi bỏ ngang việc học và chỉ chạy theo cảm xúc cá nhân. Điều không ngờ tới là tôi lại trở thành “học trò” của Liên, mặc dù trước đó tôi thường kèm cô học. Năm tôi bắt đầu bước vào cánh cổng đại học, Liên ở phía sau đốc thúc tôi phải luôn cố gắng tiến về phía trước, đến nỗi tôi còn thuộc luôn cả câu cửa miệng của cô “cuộc đời có mấy ai tìm cho mình được bến dừng chân thời son trẻ, nếu ngừng lại giữa chừng thì chứng tỏ bản thân cậu đã thua, thua cả chính người cậu đang gửi gắm một phần trái tim nữa”. Liên hay nói những câu, hỏi những điều khiến tôi phải ngẫm nghĩ rất lâu về câu nói đó, còn lí do ẩn đằng sau đó đến kẻ ngốc còn biết, riêng tôi ngày ấy lại nghĩ “bạn thân với nhau chia sẻ chút niềm đau thì có là gì”. Rồi cũng một ngày, hai tiếng bạn thân quen thuộc được thay thế bằng từ bạn gái mới mẻ, cô chính thức bước vào trái tim tôi, nhẹ bẫng như áng mây trôi dạt giữa bầu trời ấm áp.

Khi vẫn còn day dứt trong những hồi ức cũ kĩ, tiếng gọi của ai đó kéo tôi trở về thực tại.

“Minh?”

Người đàn ông thả vali kéo xuống thềm, sải bước thật nhanh đến ôm tôi.

“Cậu đây ư?”  

Ngẩn ra một hồi, tôi sực nhớ lại.

“Cậu, Dương?”

“Chứ cậu còn nghĩ là ai” - Nói đoạn Dương đưa tay vỗ mạnh vào vai tôi hệt như cái vỗ vai cậu “tặng” tôi khi nhận giấy trúng tuyển vào đại học X với chuyên ngành kinh doanh quốc tế. Sau đó cậu chuyển hướng sang du học tại Mỹ.

“Về khi nào vậy? Tớ còn tưởng cậu ngủ luôn bên ấy chứ.”

“Cậu còn quan tâm tớ à? Mấy năm ròng không gọi được một cuộc.”

“Có gọi cậu cũng không thèm nghe.”

“10 năm rồi nhỉ!”

“Ừ, mà N đâu rồi, không về cùng cậu à?”

Dương khẽ hắng giọng đi về phía cửa sổ, phía tóc mai lủi phủi trước trán Dương đã che lấp đi sự đượm buồn của cậu.

“Tớ và N chia tay lâu rồi.”

Bàn tay đang cầm ấm trà của tôi chợt khựng lại, vài giọt trà ấm nóng khẽ rơi khiến mu bàn tay tôi bỏng rát. Tôi quay ngoắt người lại nhìn về phía cậu với vẻ khó hiểu.

Dương ngậm ngùi cúi đầu, lớp sương mù dày đặc vô tình bao phủ lên đôi mắt cậu.

10 năm về trước…

Mùa hè năm thứ 16 vừa qua cũng là lúc tôi lên lớp 11. Mọi thứ vẫn y như cũ, vẫn lớp học với sĩ số 35 người, vẫn người thầy chủ nhiệm hiền từ với mái tóc hoa râm mà bọn học sinh tôi quý trọng. Tôi tiếp tục giữ nguyên vị trí lớp phó học tập, ngoại trừ ở vị trí lớp trưởng đã được đề cử cho một bạn nữ khác. Người ấy là N. Ngày đó N tiến lên bục giảng lớp nhậm chức với gương mặt đầy lo lắng, thật ra N không biết vì sao mình được chọn bởi trong lớp đa phần đều không đồng tình nhưng vẫn bầu N. Ngoại trừ tôi. Kiểm phiếu xong, tôi khá bất ngờ với kết quả 34/35 bầu chọn N.

“Cảm ơn các bạn đã bầu, mình hứa sẽ hoàn thành tốt trọng trách.” Căng thẳng, hai tay N đan chặt vào nhau làm nổi cả những đường gân xanh, nói xong N đứng thẳng rồi gập người xuống, nhanh đến nỗi khiến tròng kính dày hai phân của cậu rơi cạch xuống nền gạch rồi vỡ làm đôi. Tôi cúi người nhặt kính định đưa N thì bên tai va phải những tiếng cười khúc khích phía dưới. Tôi vội quay người để xem phản ứng của cô thì bất giác bên tai vọng lại tiếng bước chân rời đi mỗi lúc một xa. Một phút sau, Dương kéo ghế đứng dậy, chạy theo hướng N vừa đi. Tôi nheo mắt nhìn theo bóng cậu ngập dần trong lối hành lang cũ. Tới tận ngày Dương chuẩn bị cuộc hành trang đến một chân trời mới, cậu cũng chịu kể tất cả cho tôi. Thì ra cậu đã để ý N từ năm vào 10, người còn gái lạnh lùng ít nói ngồi gần khung cửa sổ ngập đầy mật ong vàng óng, cậu luôn cố gục mặt xuống bàn để được ngắm nhìn cô, tiết nào cũng vậy, ngày nào cũng vậy. Rồi một ngày khi lá bàng rơi lả tả dưới chiều tà, cậu ngượng ngùng chìa tay ra trước mặt cô và nói “tớ làm quen với cậu được không?”.

Kết thúc tiết thứ hai, Dương uể oải chạy đến bàn rủ tôi đi cantin mua nước vì tiết tiếp theo là môn thể dục. Tôi gấp sách vở cùng cậu ra ngoài. Xuống lầu, khi đi qua phòng giáo viên, tôi nhìn thấy thầy chủ nhiệm ngồi đối diện với một giọng nói dù không lớn lắm nhưng đủ để người đang đứng cách một vách tường như tôi nghe thấy.

 “N từ nhỏ phải ở nhà một mình, tôi và bố cháu cứ bận suốt nên không có nhiều thời giờ chăm lo cháu. Tôi thật sự lo lắng khi biết cháu vừa nhậm chức lớp trưởng. Thôi thì tôi gửi gắm hi vọng lên thầy, nhờ thầy giúp đỡ, chú ý cháu nhiều hơn.”

“N là một cô bé rất ngoan, thành tích cũng nổi bật hơn các bạn trong lớp. Học sinh tôi cho rằng lớp trưởng phải là một người năng động còn N thì hoàn toàn đối lập với hình tượng ấy. Cá nhân tôi thấy ngược lại, N chẳng lầm lì chút nào, các hoạt động năm lớp 10 đều hăng hái tham gia, mỗi tội ít nói thôi. Tuy nhiên tôi vẫn nói trước với các bạn để tránh gây hiểu nhầm là tôi ưu ái N, vì thực chất làm lớp trưởng cũng rất khổ ải không riêng gì giáo viên.”

“Nghe thầy nói vậy tôi yên tâm rồi. Chỉ sợ con bé không quen mà tôi làm phiền hà thầy.”

Tôi biết nghe lỏm chuyện của người khác là không tốt, nhưng vì vậy mà tôi đã thay đổi cách nghĩ của mình về N. Tôi dần quan tâm đến N. Nhưng có một điều tôi không để ý chính là biểu cảm của Dương.

Tiết thể dục vừa kết thúc, đám bạn mồ hôi nhễ nhại chạy vào lớp tìm nước uống. N vào theo nhưng không giống như thế, cô chỉ chầm chậm tiến đến chỗ mình rồi yên lặng ngồi vào.

“Cậu uống nước chứ?” Tôi đến bên bàn N, chìa chai nước khoáng mát lạnh ra trước mặt cô.

“…”

“À, cô hàng quán bảo tớ cầm nước lên cho cậu vì ban nãy cậu hỏi dưới cantin trùng hợp là đã bán hết rồi.”

N im lặng mãi, đôi mắt chăm chú dò xét khuôn mặt tôi, hai gò má chợt ửng màu ráng chiều, lập tức tôi giúi chai nước vào tay cô, đi về phía cửa.

“Còn tiền thì sao?”

“Cô bảo tớ nói với cậu không cần trả cũng được.”

Giọng tôi cứ thế xa dần, để lại gương mặt ngơ ngác của N, nhưng tôi nhanh chóng quay lại và trốn sau cánh cửa lớp để rồi cuối cùng cũng kịp nhìn thấy nụ cười của N nở rộ giữa không khí ồn ào của đám bạn. Không biết rằng, tự đời nào dưới ngăn bàn của cô đã có một chai nước mát lạnh nằm chờ sẵn.

Ngày thứ sáu kết thúc bằng tấm màn đen kịt bao phủ khắp ngõ phố, tôi cất sách tham khảo lên kệ. Hôm nay, đi cùng tôi còn có Liên, cô cứ nằng nặc đòi tôi kèm học vì sợ trượt kì thi sắp tới. Thực ra giảng dạy chỉ là phụ, cái chính là cô dành toàn thời gian để ngủ gật bên chồng sách mà tôi kì công chọn cho. Nhìn Liên say giấc nồng, tôi nói khẽ “ngủ ngon nhé, tớ về trước đây”. Đồng hồ điểm 6h, dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa nên tôi phải về sớm trước một tiếng. Khoảng cách từ thư viện đến nhà tôi không chỉ xa mà còn rất khó đi mỗi khi mặt đường ẩm ướt. Bước ra khỏi thư viện, tôi bắt gặp hình ảnh người con gái nhỏ nhắn mặc đồng phục đứng trước sảnh một mình.

“Trời tạnh ráo ạ, còn có sao nữa.”

“Vâng, con biết rồi. Con tự về cũng được.”

Tôi đoán được người mà N vừa mới gọi. Ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau giữa tầng không xen lẫn cả tiếng mưa rơi bắt đầu trĩu nặng. N cúp máy, tôi dừng bước.

“Chào cậu”

“Cậu,vừa mới học về hả?”

“Ừ, cậu cũng vậy à?”

“Tớ học trong thư viện thôi.”

“Tớ cũng vậy.”

Hai chúng tôi đột nhiên không biết nói gì nữa, không khí im lặng bao trùm làm lồng ngực tôi căng thẳng.

“Cậu đợi ai à, sao không về đi?” Tôi hỏi cô, nhưng rồi lại cảm thấy hối hận vô cùng vì tôi sợ N trả lời rằng đang đợi mẹ cô tới đón.“Không. Tớ chỉ quên mang dù.”

“Hay cậu cầm dù của mình đi.”

“Còn cậu?”

“Cậu yên tâm, nhà mình gần đây lắm, chạy chừng một phút là tới liền.”

N ngượng ngùng nắm lấy chiếc dù, đôi bàn tay bé nhỏ khẽ chạm vào tay tôi. Nhất thời lòng tôi ấm hẳn lên mặc cho ngoài trời gió mang hạt mưa tấp vào vai áo tôi rất lạnh. Đôi lúc tôi cảm giác như thể cô đang mở lòng đón nhận tình cảm của tôi vậy. Nhưng đáng tiếc là tôi đã lầm, ở một nơi xa xôi nào đó, cô gõ những dòng chữ lạnh ngắt trên màn hình “Cậu biết không, ở bên cậu mình cảm giác rất vui, nhưng phần nhiều mình cảm thấy rất áy náy về những việc cậu đã làm cho mình, bởi vì mình chỉ có thể đáp mà lại không thể trao.” Ngày đó tôi nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu, lâu đến nỗi làm nhòe đi những dòng chữ cô gửi lúc nào tôi chẳng hay biết.

“Minh, cậu đứng lại đó cho tớ!”

“Cậu dậy khi nào thế?”

“Quá tồi! Trời tối thế này còn không chịu kêu tớ!”

“Là ai dặn tớ đừng có đánh thức dậy?”

“Cậu! Mà thôi bỏ đi. Cậu tính chạy không về hả?”

“Ừ.”

“Cho cậu mượn dù này.”

“Nhà tớ ngay đây ai cũng biết. Cầm đi, tớ không biết nói dối đâu.”

Liên bỏ cây dù lại trước sự ngỡ ngàng của tôi. Cảnh cô đội mưa chạy về làm tôi không kiềm lòng lại được. Lúc đó tôi hoàn toàn có thể tiễn cô về tận nhà, nhưng sự chần chừ làm tôi từ bỏ ý định đó trong đầu. Đến đây tôi nhớ đến cái ngày cô và tôi chính thức quen nhau, bất cứ đi đâu cô đều không bao giờ mang theo dù, ngay cả khi biết trời sắp mưa. Lâu sau đó, tôi đều phải đưa xe đến đón cô vào những ngày trời đổ lệ, dù tôi biết cô cố tình làm vậy.

Học kì hai gần kết thúc, còn bốn tháng nữa chúng tôi sẽ chính thức bước sang lớp 12. Tiếng chuông báo hết giờ reo lên, thế giới tràn ngập sự im lìm bỗng chốc chuyển thành cả khán đài reo hò cổ vũ. Ánh mắt tôi khẽ lướt qua phía N, cô vẫn đang chăm chú làm bài tập. Hình như tôi thích N mất rồi. Từ buổi chạm mặt ở thư viện, N bắt chuyện với tôi nhiều hơn hay chỉ đơn giản là quay xuống bàn nhìn tôi cười thầm. Và cũng sau này tôi mới biết thực chất nụ cười ngày đó không phải dành cho tôi mà là dành cho Dương, bởi Dương luôn khiến cô cười vào những ngày bão giông, còn tôi chỉ xoa dịu được cơn gió lốc chứ chẳng thể nào xua đi được những đám mây đen.

Chiếc cục gạch nhỏ rung lên trong ngăn bàn. “Tối nay 7h gặp ở Bogum, tớ muốn nói chuyện với cậu”. Nhìn vào mục người gửi, là N. Tôi cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh, hơn cả lúc thi chạy việt dã. Cả ngày, tôi cứ nhìn chăm chăm vào màn hình di động đến nỗi bài giảng trên bục hóa thành tiếng gió lướt qua tai. Tối nay tôi có nên chớp thời cơ để bày tỏ với N rằng tôi thích cô không? Hay chờ thêm một thời gian nữa?

“6h tối cậu rảnh không?” - Liên kéo ghế ngồi cạnh tôi

“Sang nhà chỉ tớ bài này chút.”

Tôi nhẩm thời gian, thầm nghĩ dạy cậu ấy một chút rồi đi vẫn còn kịp. Tôi nhận lời dưới đôi mắt long lanh đầy ẩn ý của cô. Mặc kệ ánh mắt Liên, tôi áp mặt mình xuống chồng sách,nhắm mắt hòa mình vào khung cảnh dang dở.

Tôi tỉnh giấc trên mặt bàn đầy bánh, mơ màng hỏi Liên

“Dương đâu rồi?” - Bàn tay Liên vội giấu sau lưng.

“Cậu ấy đi mua ít đồ.” - Liên đáp. “Minh này, đây là quà tớ đặc biệt lựa cho cậu”.

Loay hoay tìm cặp, tôi bật dậy ngay khi chạm tay vào chiếc đồng hồ. Đã quá 8h, tôi lao ra khỏi cửa trước sự ngỡ ngàng của Liên. Liên trơ trọi thu mình trong góc nhà, hộp quà trong tay cứ thế nắm thật chặt. Sau này chuyển nhà cho cô tôi vô tình tìm lại được. Lời tỏ tình giản dị, chân thành nằm gọn lỏn trong hộp quà gói thủ công cuối cùng đã được tôi tái bản hóa hiện thực.

Đường phố hôm nay khá nhộn nhịp, tôi rối trí cố chạy thật nhanh trên đôi bàn chân trần trụi, mường tượng ngày quan trọng sắp trôi vào quên lãng. Chen vào giữa đám đông trong quán, tôi lo lắng tìm N.

“Cậu về đi, ngồi đây một mình nguy hiểm lắm.” Giọng nói của Dương nổi lên giữa chốn ồn ào.

“Vậy nhờ cậu đưa Minh món quà này.”

“Để tớ đưa cậu về”. Dương cầm tay N ra khỏi quán, tôi quay lưng né tránh tầm nhìn của hai người, khoảnh khắc N âu yếm nhìn Dương làm tim tôi hẫng đi một nhịp. Ở thế giới này, kẻ khác người nhất không phải kẻ đi trái lại quy luật chung mà là kẻ không bao giờ cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi. Lần đầu tiên trong đời tôi được nếm trải mùi vị thất tình, thất tình của kẻ đơn phương, thật đắng.

Thời điểm và thời gian đều luôn không giống nhau, thời gian cho ta sự mong mỏi còn thời điểm lại cho ta cơ hội đến với người ta thích. Dương luôn là người thức thời, còn tôi chỉ là kẻ lỡ thời. Tôi bận lòng về tình cảm của mình, còn đằng sau lại có một người con gái tình nguyện đứng đợi tình cảm của tôi thay đổi.   

Dương chào tạm biệt tôi dưới ráng chiều se lạnh, cả một ngày dài Dương kể về mối quan hệ chập chờn giữa cậu và N. Đặt chân lên đất Mỹ, mang trong lòng bao nhiêu khắc khoải, định mệnh một lần nữa làm tròn bổn phận khi N cũng sang định cư và học cùng bang với cậu. Và rồi cả hai tiếp tục ở bên nhau như thuở nào. Không lâu sau đó, có những bất đồng về quan điểm khó tránh khỏi giữa hai người yêu nhau, vượt được thì tình bền, không được thì tình cạn. Kết cục, đến năm thứ tư, Dương và N chia đôi ngã rẽ, đường ai nấy đi.

“Hoàn cảnh của tớ và N hoàn toàn khác xa nhau, tớ cũng nhận biết được từ sớm. Hằng ngày tớ phải làm thêm để lo chi phí sinh hoạt và học tập, không còn thời gian bên N như xưa, thế mà cậu biết không, N bảo tớ ích kỉ, không để tâm tới cảm nhận của cô ấy. Khi đó, tớ cố suy nghĩ một cách tích cực, gắng dành nhiều thời gian bên N hơn, đến khoảng trống cho mình cũng chẳng còn. Hai năm sau, N đột nhiên khuyên tớ chuyển ngành học, cô nói không thích ngành kinh doanh bởi không muốn tớ giống bố mẹ cô. Khi đó tớ thật sự không còn biết cô ấy đang nghĩ gì. Tớ học vì sự nghiệp bản thân, N học vì sở thích. Tớ có hướng đi riêng của tớ, N cũng vậy. Cuối cùng, tớ phát hiện N không hề yêu tớ. Cô ấy chỉ coi tớ là chỗ dựa tinh thần mỗi khi yếu lòng. Một ngày, tớ quyết định thử từ bỏ mối tình để xem phản ứng của N, biết đâu cô sẽ thay đổi thì sao? Nhưng tớ sai rồi, N chẳng hề biểu lộ cảm xúc cá nhân, nhàn nhạt ừ một tiếng rồi khoác áo ra đi. Khoảng thời gian đầu tớ thật sự cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này, nhưng sau đó tớ quên dần N, quỹ đạo học và làm việc của tớ cũng dần ổn định, không còn thấy khó khăn nữa.”

N rồi cũng chẳng thuộc về ai trong hai chúng tôi. Điều duy nhất N để lại là sự hoài niệm chứ không phải đau thương. Thứ mất mát đó chính là thanh xuân. Thanh xuân đã bỏ lỡ chúng tôi trên đoạn đường tuổi trẻ, nhưng chính vì bỏ lỡ nên chúng tôi mới biết được rằng ai phù hợp và không phù hợp với mình.  

Năm ấy, tôi cũng mang trong mình ý định chuyển đến thành phố khác học, rời xa nơi cũ, rời xa mối tình cũ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã nhuốm màu đỏ thẫm của Liên, khi đó tôi biết mình không thể bỏ mặc cô một mình giữa lòng thành phố hóa quen mà thành lạ. 

Năm tháng tuổi trẻ,

có một người tôi yêu rất mau,

có một người yêu tôi rất đau.

Giờ lại có một người tôi yêu rất sâu,

có một người yêu tôi rất lâu.

©  - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 551: Tạm biệt tình đầu

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Mình chỉ là một bông hoa dại giữa cánh đồng hoa bạt ngàn hương thơm...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top