Mối tình đầu chưa kịp ngỏ lời
2020-01-12 01:30
Tác giả:
Chu Ngữ Phong
blogradio.vn - Đó là một vết thương không thể lành lặn lại được nữa. Tôi đã cố gắng quên, nhưng chỉ là không thể. Không có cách nào khiến tôi quên đi, càng cố quên lại càng nhớ rõ, càng muốn buông bỏ lại càng không thể buông tay.
***
Các bạn nghĩ sao về một mối tình quen qua mạng? Có người sẽ nghĩ mối tình ấy không có thật. Có người lại tin rằng nó là thật nhưng cũng sẽ chẳng bền lâu. Đó là điều mà các bạn nghĩ đúng không? Tôi, cũng đã từng có một mối tình qua mạng.
Năm ấy, là khi tôi mới mười lăm tuổi, độ tuổi mà có những suy nghĩ ngốc nghếch, điên cuồng, tôi quen anh qua một nhóm trò chuyện qua mạng. Người con trai ấy hơn tôi ba tuổi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn tôi rất rất nhiều. Chính những cuộc nói chuyện chẳng theo một chủ đề nhất định gì đã đưa tôi và anh lại gần nhau, dần dần trở nên thân thiết.
Thời gian trôi đi, tôi nhận ra, tôi thích anh rồi. Tình cảm của một cô nhóc mới chỉ có mười lăm tuổi, cứ như vậy mà xuất hiện, cứ như vậy mà ngày càng lớn dần. Thế nhưng suy nghĩ của một đứa trẻ mười lăm tuổi luôn thích ăn thua hơn thiệt tôi lại không dám ngỏ lời trước. Tôi sợ! Sợ là anh không thích tôi, sợ là anh không muốn cùng một đứa bé bắt đầu một cuộc tình qua mạng. Nhưng, hơn hết, tôi sợ rằng bản thân sẽ mất đi cái mà người ta gọi là “giá”. Lúc đó, tôi đã tồn tại một suy nghĩ mà bây giờ nghĩ lại, không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ đó. Tôi đã nghĩ rằng, con gái tỏ tình trước là mất “giá”, chuyện tỏ tình, phải là của con trai.
Buồn cười đúng không? Tôi của tuổi mười lăm cứ chìm trong dòng suy nghĩ, anh ấy liệu có thích tôi không? Anh ấy có phải cũng thích tôi nhiều như tôi thích anh ấy?
Tôi đã hỏi anh ấy rất nhiều câu hỏi. Tất cả, chỉ để tìm cho mình một chút tin tưởng rằng anh ấy cũng thích tôi. Những câu hỏi ngốc nghếch: “Anh đối với em là em gái sao?”, “Anh thấy em như thế nào?”, “Em đối với anh là gì?”. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi tự thấy, bản thân thật ngu ngốc quá!
Chúng tôi nói chuyện được một thời gian thì anh không còn thường xuyên online nữa. Anh nói anh bận, anh nói không có thời gian. Tôi biết, anh rất bận, dù sao, anh cũng đã là sinh viên rồi. Khoảng cách địa lý khiến tôi không thể làm gì hơn ngoài nhắn đi nhắn lại những câu nói đó, đều đặn từng ngày.
Một hôm, tôi nhận được một tin nhắn của anh. Lúc đó đã là hơn mười giờ tối, anh nhắn cho tôi một tin sau chuỗi ngày dài không online của anh. Và đó là lần đầu tiên, tôi được nghe giọng anh. Anh gửi cho tôi một tin nhắn thoại, nội dung ngắn gọn vỏn vẹn hai chữ: “Ngủ ngoan”. Tôi cười thầm một mình, cảm giác sung sướng khi lần đầu tiên được nghe giọng anh nói. Hoá ra, giọng anh lại ấm áp, lại ngọt ngào tới thế. “Anh ngủ ngon”, tôi gửi lại một tin nhắn thoại rồi cứ nghe đi nghe lại giọng anh cho tới khi ngủ thiếp đi mất.
Sau hôm ấy, anh lại bận, lại tiếp tục offline dài hạn. Lướt nhìn những cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi hạ quyết tâm, nhất định phải tỏ tình với anh. Nhất định! Nhất định!
Chỉ tiếc rằng ông trời dường như trêu đùa tôi. Ngay khi tôi hạ quyết tâm, anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Anh khoá tài khoản Facebook. Tôi cố gắng tìm anh, cố gắng hỏi những người biết đến anh, nhưng đáp lại tôi chỉ là những câu nói: “Không biết”, “Đã lâu không nói chuyện”. Tuyệt vọng! Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân tuyệt vọng như khi ấy.
Mối tình năm mười lăm tuổi, cũng là mối tình đầu của tôi. Không có một lời tỏ tình chỉ vì tôi không đủ can đảm, chỉ vì tôi quá tự cao vì cái “giá” của bản thân.
Ba năm rồi, tôi vẫn không quên được khoảng thời gian ấy. Đó là một vết thương không thể lành lặn lại được nữa. Tôi đã cố gắng quên, nhưng chỉ là không thể. Không có cách nào khiến tôi quên đi, càng cố quên lại càng nhớ rõ, càng muốn buông bỏ lại càng không thể buông tay.
Các cô gái ạ, xin đừng như tôi. Nếu các bạn thích một người, đừng ngần ngại cho người ấy biết. Có thể người ấy không thích bạn, nhưng ít nhất, bạn đã bày tỏ nỗi lòng mình. Đừng để khi mọi chuyện đã qua đi mới hối hận, con gái nhé!
© Chu Ngữ Phong – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Điều day dứt của "Mắt biếc"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."