Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Yêu từ một phía cũng là yêu

2020-05-21 01:28

Tác giả: Chu Ngữ Phong


blogradio.vn - Ngày tôi đi, là sau sinh nhật anh một ngày. Lúc đó tôi nghĩ, dù sao cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, chi bằng, nói cho anh biết tình cảm này.

***

Đã bao lâu rồi, bạn không gặp lại người mà mình từng yêu nhất? Một tháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Hay thậm chí, còn lâu hơn nữa? Tôi ấy à, tính tới bây giờ, đã là hơn sáu năm rồi. Từ năm hai mươi tuổi, cho tới khi hai mươi sáu tuổi. Mối tình đầu tiên, cũng là mối tình duy nhất cho tới hiện tại của tôi. Tôi đã không gặp anh được sáu năm rồi. Không liên lạc, không gặp gỡ, cũng không có những lời hỏi thăm. Trước đó tôi và anh cũng đâu có liên lạc gì. Tôi đơn giản chỉ là đơn phương anh. 
Mối tình của tôi, bắt đầu từ cuối năm lớp mười một. Anh là đàn anh học trên tôi một lớp. Lần đầu tiên gặp mặt của chúng tôi, là lần anh được gọi lên sân khấu trường nhận giải thưởng học sinh giỏi. Thành thực mà nói, chúng tôi không giống nhau. Anh là học sinh giỏi, hơn nữa lại còn là thần tượng của nhiều học sinh trong trường. Còn tôi, học hành cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận, tính cách ngỗ ngược không ai quản nổi. Trong trường còn đồn đại nhau, ai đến gần tôi sẽ bị nháo cho sống không được. Khác nhau là thế, nhưng tôi không cách nào khiến cho bản thân không đơn phương anh. 

Vì đơn phương anh, vào năm lớp mười hai, tôi đã cố gắng học hành, cố gắng vượt qua từng định kiến của thầy cô, của bạn bè về tôi. Vì sao ư? Đơn giản vì tôi muốn thi đỗ vào cũng một trường đại học với anh. Bạn thân tôi từng nói “Mày bỏ cái mơ ước thi vào đó đi”, bố mẹ tôi cũng từng khuyên tôi “Điểm trường đó cao lắm. Con không thi vào được đâu”. Nhưng tôi đều không nghe họ.

Yêu từ một phía cũng là yêu

Kết quả, tôi thi đỗ, vào cùng trường thậm chí là cùng khoa với anh. Không cần nói, tôi vui vẻ tới mức nào. Nghĩ tới viễn cảnh mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, nghe ngóng những thông tin của anh từ các bạn. Đàn anh, vẫn là người được người khác thần tượng.

“Ê này, trong hội sinh viên trường mình ấy, có một anh thuộc khoa mình tham gia đó”

“Tôi tưởng, hội sinh viên ít nhất phải năm tư chứ?”

“Thì đó. Nghe nói, đẹp trai lại còn giỏi nữa”

“À, tôi cũng nghe nói. Tên hình như là…cái gì mà Khải gì đó”

“Là Vương Hàn Khải” Tôi chậm rãi bổ sung. Tên của anh, có chết tôi cũng không quên.

“Aida, cậu là con trai mà còn hiểu biết hơn tụi tôi là thế nào?” Một cô bạn khẽ đẩy vai tôi, cười cười.

Nhớ lại chút kí ức vụn vặt, khoé môi tôi khẽ cong lên thành nụ cười nhàn nhạt. Khoảng thời gian đó, quả thực rất vui. Mỗi ngày tới trường, lặng lẽ nhìn anh từ phía sau, tưởng tượng một ngày của anh sẽ như thế nào. Thành thực mà nói, với tôi như vậy là đủ rồi. 

Trong quá khứ, có một lần tôi được đứng trước mặt anh, cùng anh nói chuyện vài ba câu. Đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, được nghe anh nói chuyện bằng âm thanh trầm ấm mà trong mơ tôi mới dám huyễn tưởng bản thân rằng sẽ được nghe giọng anh gần tới như vậy. Nhưng, đó cũng là lần cuối cùng tôi và anh chạm mặt. Sau đó, anh có bạn gái, một đàn chị trong trường, là thành viên trong hội sinh viên cùng với anh. Xét về khía cạnh nào, chị ấy cũng là người phù hợp nhất để ở bên cạnh anh.

Còn tôi, có gì đáng để anh chú ý tới? Không thông minh, không ngoại hình. Và hơn hết tôi là một thằng con trai. Các bạn nghĩ đi, tuy rằng xã hội này cũng không còn nhiều người kì thị nhưng, một người tài giỏi như anh, người có cả tương lai trước mắt, nếu yêu tôi, chính là một vết nhơ không cách nào có thể tẩy trắng được.

Sau đó, tôi quyết định đi du học. Ba mẹ nói, tôi cần phải được mở mang tầm mắt, học hỏi cái mới. Mà, tôi cũng nghĩ, cũng nên đến lúc học cách buông bỏ, học cách quên đi anh. Sau đó, tôi quyết định ra nước ngoài.

Yêu từ một phía cũng là yêu

Ngày tôi đi, là sau sinh nhật anh một ngày. Lúc đó tôi nghĩ, dù sao cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, chi bằng, nói cho anh biết tình cảm này. Nhưng, tôi không có dũng cảm đứng trước mặt anh bộc bạch tình cảm. Một đêm, tôi dành hẳn một đêm để viết một bức thư, nói lên tình cảm của tôi. Viết xong bức thư, chưa bao giờ tôi thấy nhẹ lòng như vậy. Có phải vì sắp nói ra tình cảm gần bốn năm này không? Tôi không biết, nhưng chắc là như vậy.

Buổi tối sinh nhật của anh, anh không tổ chức. Nhưng mà, các thành viên trong hội sinh viên ứng tiền, tạo ra một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng sinh nhật anh. Lúc đó, tôi là một cộng tác viên của hội sinh viên nhà trường, may mắn cũng được mời tham gia. Một bữa tiệc nhỏ, không cầu kì nhưng đó là tâm ý của mọi người dành cho anh. Những món quà nhỏ, có giá trị về vật chất lẫn tinh thần đều được đàn anh đàn chị chuẩn bị chu đáo.

Món quà của tôi, chắc chắn là món quà không có giá trị vật chất nhất. Một hộp quà nhỏ bé, gói bằng giấy bọc quà màu xanh, bên trong, là một chiếc vòng tay do tôi chuẩn bị từ hơn hai tháng trước, làm hỏng không biết bao nhiêu lần mới miễn cưỡng chấp nhận được cùng lá thư tôi muốn gửi tới anh. Món quà của tôi, lẫn trong những món quà khác. Nó nhạt nhoà tới mức, khi mọi người nói anh mở quà đi, anh đã bỏ qua nó. Nhưng cũng coi như là may mắn cho tôi, nếu không bức thư kia sẽ bị mọi người cười chê mất.

Cả buổi tiệc, tôi không tham gia hoạt động nào, chỉ bình bình ổn ổn ngồi một chỗ, nhấm nháp ly nước hoa quả và ngắm nhìn người con trai tôi yêu đang cùng mọi người chúc mừng phía kia. Dù sao sáng mai tôi cũng đi sớm, không nên để bản thân mệt mỏi quá.

Yêu từ một phía cũng là yêu

Tiệc tàn, mọi người cùng nhau ra về. Tôi liếc mắt nhìn thấy, anh cầm món quà của tôi lên, chậm rãi mở nó ra. Nhưng tôi không còn thời gian để nhìn xem, anh sẽ có biểu cảm gì khi đọc bức thư bên trong, mẹ tôi gọi tôi để nói cũng nên tới sân bay rồi. Tôi cũng đoán được, anh sẽ ghê tởm tôi lắm. Dù sao, một người con trai như tôi, lại tỏ tình với anh, nếu không ghê tởm thì cũng là khinh thường.

Từ đó tới nay, tôi không còn gặp anh nữa. Tôi sang Anh, du học sáu năm. Dù sao, tôi không có gì để liên lạc với anh, tôi cũng đã dần học được cách quên rồi. Không số điện thoại, không địa chỉ email. Những bức ảnh chụp lén anh thời đại học, sớm đã bị tôi xoá đi. Tôi, muốn triệt để quên đi anh. Chỉ là, muốn quên hết những gì thuộc về anh, sao mà khó quá!

© Chu Ngữ Phong – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mối tình đầu của tôi

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Chu Ngữ Phong

Là con gái, cầm lên được thì hạ xuống được

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top