Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn anh đã luôn ở bên em

2023-03-27 01:30

Tác giả: Hồng Ngọc


blogradio.vn - Tôi giờ đây đã trở thành một sinh viên năm hai, đã mạnh mẽ hơn với những giông gió cuộc đời, đã trải qua kha khá những lần lạc lõng tại nơi đất khách quê người. May mắn thay, anh vẫn ở bên cạnh, cùng tôi bước tiếp những cột mốc tương lai. Rất cảm ơn về cuộc gặp gỡ ấy, đã cho tôi biết đến “con mắt của kẻ tình si”.

***

Tôi của năm ấy, là một cô gái 17 tuổi, thích ngắm mưa và hay mơ mộng về ngày tháng sau khi tốt nghiệp cấp ba. Hồi ấy, tôi luôn nghĩ rằng “Cuộc sống thật ra cũng dễ dàng, cứ hết mình mà tận hưởng trọn hương vị nhân gian”. Đó là lý do tôi trở nên vô lo vô ưu trước những gì xảy đến. Cũng vì thế, tôi đã đón nhận những thất bại đầu tiên trong hoảng loạn và sợ hãi.

Tôi thi trượt Học sinh Giỏi Văn. Một khoảng thời gian dài, tôi ôn luyện và học tập, biết bao đêm vùi mình vào sách vở, bao lần hí hoáy viết mà đỏ tấy cả tay. Tới lúc ra khỏi phòng thi, tôi vẫn rất yên tâm về bài làm của mình. Thế nhưng, đến lúc nhận kết quả tôi trượt. Vấp ngã khi ấy, nó làm mọi thế giới quan trước đây bản thân xây dựng như vỡ òa, như đánh mất tất cả hy vọng và niềm tin, lạc lối trên chính con đường mình đã chắc chắn chọn lựa. 

Khoảng thời gian ấy dường như là khoảng thời gian vô nghĩa nhất từ trước đến giờ. Tôi không sao thoát ra được nỗi dày vò hằng đêm và đành mang theo nó tiến đến cánh cửa khác. Cơn mưa rào mùa hạ kéo đến và phảng phất nỗi buồn.

Như một tia nắng le lói sưởi ấm cho ngày rả rích mưa, anh bước vào thế giới của tôi. Tôi biết đến anh khi cùng tham gia đoàn dự thi Học sinh giỏi của trường. Ấn tượng đầu tiên về anh là một chàng trai chăm chút cho vẻ bề ngoài, có nét phong cách mà theo giới trẻ hiện nay hay gọi là “badboy”. Đương nhiên là với một cô gái mộng mơ về bạch mã hoàng tử như tôi thì đây là gặp thiên địch của mình. Ấy vậy mà “ghét của nào trời trao của đó”.

em

Ngôi trường chúng tôi theo học là một trường Chuyên nội trú của một tỉnh nhỏ, nơi những hàng hoàng yến vàng thắm dưới ánh nắng mỗi độ sớm mai, được bao bọc bởi vườn cao su thẳng tắp ngút ngàn. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều cố ý mà vô tình xuất hiện ở dãy hành lang của lớp anh, đợi anh đến lớp, chỉ giả vờ là đi ngang thế thôi. Niềm vui thuở ấy - rất bình dị mà quá đỗi đáng yêu. Tôi hay rủ đám bạn đi dạo sân trường, rồi cơ hội tìm kiếm bóng hình anh. Có khi là sân cầu lông, có khi là sân bóng chuyền, có khi là… anh cũng đang đi bộ trước mặt.  

Tình cảm lúc đó chỉ đơn giản là được nhìn thấy, dù chỉ là ngắm từ xa. Hai đứa nhắn tin cho nhau rất nhiều, nói chuyện rất mạnh bạo, kể cho nhau đủ thứ trên trời dưới đất. Thế mà có vài lần, hai đứa đi dạo cùng nhau, mặt đứa nào cũng sượng sùng, mãi mà chỉ nói được hai ba câu, rồi lại tạm biệt nhau trong tiếc nuối. Anh dần thu hút được sự chú ý của tôi, và từ khi nào tôi nhận ra anh ấy rất khác với ấn tượng trước đó. Tôi dần bước ra khỏi vỏ bọc và tìm lại được niềm tin. Anh suy nghĩ trưởng thành và thấu đáo, một người có trách nhiệm và định hướng rõ ràng trong tương lai. Và rồi, trái tim tôi đã đánh hẫng một nhịp.

Những năm tháng đó như cánh hoa thổi nhẹ trong kí ức thanh xuân. Mùa hạ năm ấy, chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường, cũng có lúc nhìn đống bài tập ngổn ngang trên bàn rồi bất lực ngán ngẩm. May sao, chúng tôi gặp được nhau và trở thành động lực học tập cho nhau.

Niềm vui của hai đứa đôi khi chỉ là lúc trời mưa, đi học không mang theo ô, rồi đối phương mang ô lên đón về, Hai người đi dưới ô, mưa lất phất bay. Tín vật tình cảm giữa chúng tôi thay cho lời động viên cố gắng, cổ vũ tinh thần chỉ là những hộp sữa, tờ giấy ghi chú. Sau này, do quy định khắt khe với các cặp đôi trong trường nên chỉ có thể để trên bàn rồi đi trước, người kia sẽ vờ qua đó rồi lấy đi. Tình cảm cứ thế mà vun đắp từng ngày, dẫu bên ngoài lặng yên nhưng trong trái tim đã cơ hồ có bóng dáng người ấy. 

em_1

Cơn mưa mùa hạ năm ấy, không còn thoáng nét buồn của sự chia ly. Cơn mưa mùa hạ năm ấy, có một người đã nắm tay một người dưới mưa.

Tôi đã từng nghe một câu nói “Tình yêu đầu không chỉ là một hồi ức đẹp của tuổi trẻ mà nó còn có sức mạnh thay đổi cuộc đời một con người và tồn tại bất diệt trong trái tim của chúng ta.” 

Có thể sau này trên hành trình của mình, chúng ta có thể tìm gặp được nhiều điểm dừng chân khác, người đứng đợi bạn ở mỗi chuyến tàu không còn là chàng trai năm ấy nữa. Nhưng hình bóng cậu ấy vẫn chiếm một vị trí trong ngăn kéo trái tim của bạn. Bởi vì năm đó, vì chàng trai mang nụ cười tỏa nắng nên cậu đã vẽ được một bức tranh thanh xuân rực rỡ sắc màu. Cậu của năm đó là phiên bản nhiệt huyết nhất, dám yêu và được yêu, bằng tất cả sự chân thành nơi trái tim. Thật may mắn, nếu trong năm tháng tuổi trẻ, cậu đủ dũng khí để tiến đến với người trong lòng của mình, dẫu kết quả ra sao, cậu cũng sẽ không nuối tiếc.

Tôi giờ đây đã trở thành một sinh viên năm hai, đã mạnh mẽ hơn với những giông gió cuộc đời, đã trải qua kha khá những lần lạc lõng tại nơi đất khách quê người. May mắn thay, anh vẫn ở bên cạnh, cùng tôi bước tiếp những cột mốc tương lai. Rất cảm ơn về cuộc gặp gỡ ấy, đã cho tôi biết đến “con mắt của kẻ tình si”.

© Hồng Ngọc - blogradio.vn 

Xem thêm: Từng Có Nhau Trong Đời 

Hồng Ngọc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mảnh hồn quê

Mảnh hồn quê

Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ

“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo

Nghề giáo

Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi

Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc

Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi

Những ngày xanh tươi

Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói

Lời yêu chưa nói

Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo

Vang vọng tiếng sáo

Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường

Đời là những cung đường

Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

back to top