Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ấm áp gia đình mãi luôn là động lực

2022-03-21 01:25

Tác giả: Hồng Ngọc


blogradio.vn - Vùi mình giữa bao bộn bề như thế, tôi nhớ về những tháng ngày còn ở bên gia đình. Là nụ cười của mẹ cùng bàn ăn tràn ngập những món ngon chờ tôi về đi học về mỗi tối, là tấm lưng cha vững chãi che nắng, che mưa cho tôi, là bước chạy lon ton của đứa em gái nhỏ vòi vĩnh mua món đồ chơi mà nó thích, là những lúc cười đùa vui vẻ dưới căn nhà nhỏ ấm áp của chúng tôi. Tôi đã từng hạnh phúc như vậy.

***

Ngày mai ánh bình minh sẽ xua tan bóng tối của hôm nay, bông hoa sẽ tươi thắm trở lại, chú chim nhỏ rồi sẽ cất tiếng ngân vang... Cuộc sống của chúng ta không hẳn bao giờ cũng là bầu trời vần vũ những đám mây đen, là những cằn cỗi sỏi đá. Sao chúng ta không nhìn cuộc đời này bằng “đôi mắt xanh non” hơn? Tôi từng đọc một bài thơ của Lưu Quang Vũ, ông tâm sự.

“Con chim sẻ ơi

Đừng buồn nữa nhá

Bác thợ mộc nói sai rồi

Nếu cuộc đời này toàn những điều xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa?

Sao rãnh nước trong veo đến thế?

Con chim sẻ tóc xù ơi

Bác thợ mộc nói sai rồi”.

Cuộc sống của chúng ta là một bức tranh với muôn vàn những màu sắc quyện hòa. Ta từng đắm say trong sắc đỏ nhiệt thành, ta từng ôm ấp niềm hy vọng của sắc xanh, ta từng hạnh phúc trong sắc hồng ngọt ngào. Và ta cũng đã từng nhốt mình trong sắc xám lạnh lẽo hay chìm vào màn đêm u tịch. Liệu có phải rằng cuộc sống luôn tràn ngập những điều tốt đẹp? Không hẳn như vậy.

chay_-_tron_1

Trên hành trình của chúng ta, vẫn có những lúc ta va vấp, ta gặp phải những thử thách, khó khăn, có những lúc ta chán chường, tuyệt vọng về những thứ xấu xa, những điều không tốt đẹp. Vì thế, quan trọng nhất vẫn là thái độ của chúng ta: hãy nhìn đời bằng “đôi mắt xanh non” như Xuân Diệu, hãy xua tan bóng tối, hãy vui lên và tin vào cuộc đời vẫn còn những điều thật tuyệt vời vẫn đang chờ đón.

Còn lại gì sau cơn mưa rào? Sẽ là gì khi màn đêm kéo đi? Sẽ là gì khi bông hoa kia tàn úa? Lá ánh nắng ấm áp tràn đến, là hương hoa còn thoang thoảng trong gió chiều...Đã bao giờ chúng ta gặp phải một bức tường thật lớn khi đang sải bước trên đường đời, và tự hỏi rằng chúng ta nên làm gì.

Tôi đã từng cảm thấy chán chường mọi thứ, tôi muốn buông bỏ tất cả, tưởng chừng như đã gục ngã và không thể bước tiếp được. Ngay thời khắc ấy, tôi lắng mình trở lại những bước đi thật chậm, tôi nhận ra rằng cuộc sống vẫn đẹp vô ngần.

Tôi thích ngắm bình minh với đám mây ửng hồng khoe mình trong ánh nắng ban mai ấm áp. Tôi thích dạo bộ hít thở bầu không khí trong veo, vương chút se lạnh của mùa thu. Tôi thích nghe âm thanh phát ra từ chiếc loa trường có phần cũ kĩ, thích được nhìn ngắm mọi người vẫn hằng ngày bên mình...Dẫu rằng, sau này khi có dịp nhìn lại, chúng ta nhận thấy rằng chúng ta đã chiến đấu như những chiến binh thực thụ trước giông bão. Thế nhưng, vẫn còn những ngày yên bình và ngọt ngào đến lạ.

ngay-hom-qua

Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, ba mẹ mình đều làm nông. Mỗi ngày mình đi học trên con đường đất đỏ, bụi bay mù mịt; những ngày mưa thì trơn như bôi mỡ. Đôi lúc, tôi hơi hụt hẫng vì nhìn thấy những đứa bạn được ba mẹ đón bằng ô tô, hay ở trên những con lộ đường rộng rãi, được đi chơi đây đó, còn mình chỉ mãi chú vịt xấu xí mong một ngày đập cánh thành thiên nga. Có lẽ, chính mặc cảm này đã là động lực khiến tôi vùi đầu vào học, vào con chữ. Tôi quyết đậu vào trường chuyên của tỉnh, rồi ráng đậu vào một trường Đại học danh giá. 

Tôi bước vào Sài Gòn với nhiều mơ mộng và khát khao kiếm được đồng ra đồng vào. Vì để tôi hòa nhập tốt hơn, ba mẹ gửi tôi cho anh họ - một gia đình giàu có và khang trang. Quả thật, sẽ có người nhìn vào cuộc sống ở trong ngôi cao tầng đầy đủ tiện nghi đó mà ngưỡng mộ. Thế nhưng, cuộc sống vốn không dễ dàng đến thế. Mình vẫn phải sống sao để không phật ý người ta, để cho nhịp sống của tôi không làm phiền đến gia đình, đi nhẹ nói khẽ vì sợ ảnh hưởng đến mọi người, cũng không dám ăn nhiều, thường thì tôi sẽ viện cớ đi học rồi đi ăn ngoài, hoặc là đợi mọi người về phòng rồi mới xuống coi cơm nguội,... 

Có lẽ, tôi là một đứa suy nghĩ nhiều, và cảm giác không muốn nợ ân tình từ ai cả, chỉ vì ba mẹ mình mà vẫn phải tiếp tục cố gắng. Chồng tài liệu ngổn ngang, những bài kiểm tra đầy những vệt bút đỏ, trang nháp vẫn dở dang trên bàn, bầu không khí khi ấy thật căng thẳng, ngột ngạt chưa từng thấy bao giờ... Tôi đã trải qua giây phút ấy. Nó quả thật kinh khủng.

chung-ta-hay-tap-thoi-quen-mim-cuoi-voi-bat-cu-kho-khan-75

Chúng ta rồi cũng sẽ lớn, cũng sẽ ra ngoài xã hội, sẽ tự lập, sẽ đôi lúc vì không muốn ba mẹ lo lắng mà giấu đi những va vấp mình gặp phải, ngồi gặm ổ bánh mì bên đường cho kịp giờ làm thêm mà bảo là con đang ngồi quán ăn. Gia đình luôn là động lực lớn lao để tôi tiếp tục cuộc sống, tiếp tục cố gắng từng ngày để lo ngược lại cho ba mẹ. Nếu lúc đó, tôi không gồng mình chèo chống chiếc thuyền lá bé nhỏ của tôi, thì có lẽ, nó đã bị quật tan giữa sóng dữ.

Vùi mình giữa bao bộn bề như thế, tôi nhớ về những tháng ngày còn ở bên gia đình. Là nụ cười của mẹ cùng bàn ăn tràn ngập những món ngon chờ tôi về đi học về mỗi tối, là tấm lưng cha vững chãi che nắng, che mưa cho tôi, là bước chạy lon ton của đứa em gái nhỏ vòi vĩnh mua món đồ chơi mà nó thích, là những lúc cười đùa vui vẻ dưới căn nhà nhỏ ấm áp của chúng tôi. Tôi đã từng hạnh phúc như vậy.

© Hồng Ngọc - blogradio.vn

Xem thêm: Tôi biết một mùa thu Sài Gòn | Radio Tâm Sự

Hồng Ngọc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top