Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sao lâu thế rồi, con không về ăn cơm với bố mẹ?

2022-02-10 01:20

Tác giả: Nguyễn Thị Kim Anh


blogradio.vn - Nhưng 900 nghìn đó toàn là tiền 10 nghìn, 20 nghìn… Tôi cầm tiền, bất giác mẹ hỏi tôi: “Con có ngại không, cầm tiền lẻ thế thì ngại lắm nhỉ…?”, chẳng hiểu sao tôi tự nhiên xúc động quá… đó đều là những đồng tiền bố mẹ tôi phải vất vả mới có được, tại sao tôi lại phải thấy ngại.

***

Thật là cũng đã gần 8 tháng rồi tôi chưa về với bố mẹ, chưa cùng bố mẹ ăn bữa cơm gia đình, chưa về cái nơi mà tôi luôn tâm niệm rằng đó là nơi quan trọng nhất. Dịch bệnh kéo dài, cản trở công việc và học tập cũng bởi vậy mà tôi đi một mạch 8 tháng chưa về thăm nhà lần nào, dù rất muốn. Nhiều lúc chỉ muốn bỏ lại tất cả, bỏ lại công việc làm thêm, gác lại việc học hành về nhà ôm lấy bố mẹ…

Tôi là sinh viên năm 2, sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, nhưng cũng tạm gọi là đủ ăn đủ mặc. Dù gia đình không phải khá giả nhưng chưa bao giờ bố mẹ để anh em tôi thiệt thòi điều gì so với bạn bè, từ bé tôi đã luôn ý thức được điều đó nên cũng chẳng mảy may đòi hỏi. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua thật yên bình và hạnh phúc, đối với tôi chỉ vậy là đủ. Dù gia đình không có điều kiện như những bạn bè cùng lứa nhưng bố mẹ tôi dù phải vay mượn cũng không bao giờ để tôi đóng học chậm trễ. Được bố mẹ đầu tư cho học hành từ bé nên tôi và anh cũng là những học sinh thuộc dạng khá.

Mẹ tôi vẫn hay nói: “Đời tao khổ lắm, nên anh em chúng mày cố mà học đừng có như tao, khổ lắm, sống không ngóc đầu lên nổi con ạ, nghèo nó khinh lắm…”. Đúng thật vậy, mẹ có một tuổi thơ cơ cực thật. Nhà bà ngoại tôi nghèo lắm, sinh ra được 3 chị em gái. Ông ngoại bị câm, không nói được, sau này khi dì tôi có vài tuổi ông đã qua đời. Những kí ức về ông ngoại mẹ tôi cũng không có nhiều. Bà ngoại - một nách 3 con, cuộc sống vất vả làm bà trở nên khó tính hơn nhiều, bà hay chửi mắng. Nhưng hiểu được điều đó, hiểu được nỗi vất vả của bà khi chồng mất sớm lại phải lo cho 3 đứa con nên bà mắng cứ mắng, mọi người đều im lặng. Hoàn cảnh càng khó khăn nên mẹ tôi không được cho ăn học đầy đủ, cũng chỉ biết đọc chữ. Lớn lên mỗi người có một gia đình riêng, dì ở với bà ngoại nuôi bà ngoại, cuộc sống lúc đó không sung túc nhưng cũng không còn khổ như trước nữa vì 3 đứa con của bà bây giờ đã lớn và cũng tự lo được cho cuộc sống của mình. Mẹ kết hôn với bố, tuy còn nhiều bộn bề và nhiều điều phải lo lắng nhưng gia đình nhỏ của mẹ luôn hạnh phúc và có nhiều tiếng cười.

Bố mẹ tôi lấy nhau khi trong tay không có gì. Sau này nếu ai hỏi tôi muốn có một tình yêu như thế nào thì đó chắc chắn là một tình yêu giống như bố mẹ tôi. Vì được sống trong một gia đình tuy không đầy đủ tất cả về vật chất nhưng luôn thừa sự hạnh phúc nên mỗi khi xảy ra chuyện gì tôi thường mau nước mắt, tôi khó vượt qua lắm. Đời bố mẹ tôi vất vả quá, chỉ với hai bàn tay trắng nhưng gây dựng được mọi thứ mà anh em tôi nghĩ chắc chẳng bao giờ có được. Anh em tôi ở với ông bà nội từ nhỏ trong một căn nhà nhưng phần mái nhà đã bị rủ xuống gần hết, phần hiên thì thỉnh thoảng lại rơi một vài miếng ngói, nhà bếp mỗi lần trời mưa thì ướt lắm! Tôi không rõ nữa chỉ nhớ, khi tôi lên 2 bà nội đã qua đời. Đến khi tôi lớp 8, ông nội cũng rời xa anh em tôi. Bố mẹ đi làm thì thỉnh thoảng có về thăm nhà.

Nếu mong muốn lớn nhất của bố mẹ tôi là anh em tôi được trưởng thành, khôn lớn và sống có đạo đức thì mong muốn thứ 2 có lẽ là xây được một căn nhà khang trang hơn để anh em tôi được sống trong thoải mái hơn…

Bởi vậy mà, bố mẹ tôi vất vả lắm… Mẹ tôi làm công ty, bố thì làm vài sào ruộng ở nhà. Lương công ty cố định được dăm ba triệu đủ nuôi anh trai tôi học đại học, còn mấy sào ruộng trồng hoa màu thi trang trải chi phí cho gia đình và tiền nuôi tôi học cấp III. Dù không phải lúc nào cũng có tiền để ra nhưng thật sự so với các bạn đồng trang lứa bố mẹ tôi không để chúng tôi phải thiệt thòi điều gì. Tôi nhớ lắm, có lần thu hoạch rau cải bố mẹ vừa cầm về một xấp tiền lấy tiền rau thì tôi lại xin đi đóng học, tất nhiên mẹ tôi không nề hà điều gì sẵn sàng đưa cho tôi ngay 900 nghìn đồng trong xấp tiền có hơn 1 triệu 200 nghìn đó. Nhưng 900 nghìn đó toàn là tiền 10 nghìn, 20 nghìn… Tôi cầm tiền, bất giác mẹ hỏi tôi: “Con có ngại không, cầm tiền lẻ thế thì ngại lắm nhỉ…?”, chẳng hiểu sao tôi tự nhiên xúc động quá… đó đều là những đồng tiền bố mẹ tôi phải vất vả mới có được, tại sao tôi lại phải thấy ngại.

Mẹ tôi đi làm công ty ca ngày thì sáng sớm dậy từ 5h ra đồng phụ giúp bố rồi 7h mới về chuẩn bị để đi làm, nếu làm ca đêm thì 7h sáng mẹ về chả bao giờ kịp ăn uống đều lao ra đồng ngay, quần áo còn chả kịp thay. Mẹ muốn tranh thủ giúp bố được phần nào thì hay phần đó rồi dành chút thời gian ít ỏi để ngủ lấy sức tối đi làm. Tôi muốn giúp lắm, nhưng toàn thời gian dành cho việc học nên chỉ giúp bố mẹ được vài công việc vặt ở nhà. Thời gian học cấp III chắc là thời gian kinh khủng nhất với tôi khi bố tôi bị bệnh và phải đi cấp cứu. Sở dĩ bố bị như vậy là vì lao lực, vất vả dẫn đến suy nhược cơ thể trong một thời gian dài. Tôi thương bố tôi lắm! Phải chứng kiến cảnh bố đứng giữa sự sống và cái chết có lẽ là khoảnh khắc khủng khiếp nhất mà một người con phải chịu đựng… Bố được đưa đi cấp cứu ngay đêm đó.. Mẹ cũng khăn gói theo luôn, đêm đó tôi thức cả đêm, bộn bề giữa bao suy nghĩ… Tôi sợ, sợ không còn bố nữa.. Mẹ có nói: “Chỉ mong bố mày còn sống, ngồi một chỗ cũng được, mẹ sẽ gồng gánh hết, chỉ mong bố là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con mình”. Nhưng hình như kì tích xuất hiện, bố tôi dần hồi phục sức khỏe được trở về nhà và không có di chứng nào cả… Nghỉ ngơi một thời gian, bố lại lao vào công việc..

Nhanh thật, ấy thế mà cũng 3 năm rồi..

Và tôi cũng đã đỗ đại học, anh trai ra trường cũng có công việc ổn định… Kinh tế gia đình cũng đã ổn định hơn, sau bao năm sống tiết kiệm và tích cóp cộng với một khoản tiền đền bù. Bố mẹ tôi cũng xây được căn nhà khang trang hơn như bố mẹ mong muốn. Tất cả suy cho cùng cũng là vì anh em chúng tôi.

Xa nhà 8 tháng rồi, bỗng dưng hôm nọ tôi mơ ngủ ông nội nói với tôi một câu khi thức dậy người đầm đìa mồ hôi trong cái thời tiết mười mấy độ của Hà Nội: “Sao lâu thế rồi, con không về ăn cơm với bố mẹ con..?”.

Dịch của Hà Nội đang căng thẳng quá, đến lúc tạm gác lại công việc học tập xách balo về dọn nhà mới cho bố mẹ rồi...

© Nguyễn Thị Kim Anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nỗi lòng những cô gái độc thân sợ Tết | Radio Tình Yêu

Nguyễn Thị Kim Anh

Chúng ta không thể chọn bộ não của mình, nhưng có thể lựa chọn những ý tưởng yêu thích.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top