Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sức khỏe ơi đừng rời xa tôi nhé!

2021-11-25 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng như thế, tôi chỉ biết khóc. Lần đầu tiên tôi có ham muốn được về nhà hơn tất cả mọi thứ. Tôi thực sự nhớ nhà, nhớ người thân. Lần đầu mọi hy vọng sống đều bị dập tắt, tôi chỉ muốn mặc kệ bệnh tật để về nhà.

***

Có bao giờ bạn trải qua một cú sốc lớn giống tôi không? Tôi một cô gái 20 tuổi mang trong mình sức khỏe, sự tự tin, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Bỗng dưng một ngày không thể cử động, không thể thể nói chuyện và nằm liệt trên giường. Tôi đã mất đi tất cả trong vài ngày ngắn ngủi và tôi phải bắt đầu lại như thế nào?

Những ngày tháng cuối năm đối với tôi như cơn ác mộng kinh hoàng và tôi không muốn gặp lại nó bất cứ lần nào nữa. Từ khi mắc bệnh tôi chỉ nghĩ đơn giản là bệnh cúm và do ho nhiều nên mất giọng. Nhưng không phải, đó là những biểu hiện đầu tiên của bệnh lý. Mỗi ngày mọi thứ đều xấu dần đi. Dù tôi đã chụp chiếu, siêu âm, xét nghệm... Và làm tất cả mọi thứ. Nhưng vẫn chẳng tìm ra bệnh. Bệnh của tôi bắt đầu tiến triển nhanh dần. Tôi bắt đầu không thể cử động và đi lại được, giọng nói cũng mất đi và không thể nào ăn, uống được, cả cơ thể đều đau nhức, lồng ngực thì bóp nghẹt đến khó thở. Điều tồi tệ nhất chính là đôi mắt của tôi mỗi ngày dần mờ đi, không thể nhìn rõ được ngay khi cả mẹ đang ngồi cạnh chăm sóc tôi. Mẹ tôi chỉ bất lực và khóc nhìn con gái mỗi ngày yếu dần đi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng như thế, tôi chỉ biết khóc. Lần đầu tiên tôi có ham muốn được về nhà hơn tất cả mọi thứ. Tôi thực sự nhớ nhà, nhớ người thân. Lần đầu mọi hy vọng sống đều bị dập tắt, tôi chỉ muốn mặc kệ bệnh tật để về nhà.

Kì diệu thay, cuộc đời ưu ái trao tặng cho tôi sự may mắn. Sau lần thứ 2 chọc tủy, bác sĩ đã tìm ra bệnh của tôi. Tôi mắc phải căn bệnh “Viêm đa rễ dây thần kinh”, cuối cùng cũng tìm ra bệnh. Mẹ tôi đã ôm chầm lấy bác sĩ và khóc. Những giọt nưóc mắt vui mừng cuối cùng con gái cũng có hy vọng sống và bắt đầu được chữa trị.

Trải qua 9 lần lọc máu và nhiều lần truyền thuốc, tôi đã có thể cử động bàn chân, tôi bắt đầu phải học lại như một đứa trẻ, học cách đi đứng, ngay cả cách cách cầm đũa, thìa cũng phải học lại. Đã có những giọt nước mắt rơi vì tủi thân, vì sự cố gắng đã được đền đáp. Sau 4 tháng nỗ lực và hy vọng tôi đã dần được là chính mình.

Bệnh tật là điều chẳng ai mong muốn, nhưng khi về nhà thực sự tôi cảm thấy thật có lỗi, khi nhìn thấy cả ba và mẹ ai cũng đều gầy đi, sự lo lắng hiện lên đôi mắt. Tóc của ba đã ngả thêm màu trắng, những nếp nhăn hiện lên khuôn mặt của mẹ, đôi mắt thâm quầng vì những đêm chăm sóc và lo lắng cho tôi không ngủ được. Cảm ơn ba, mẹ, anh, chị và các bác sĩ đã trao cho tôi cơ hội sống lần thứ 2 này.

Sau sóng gió lớn của cuộc đời, tôi nhận ra rằng con người không nhất thiết phải mưu cầu giàu sang, chỉ cần gia đình luôn hạnh phúc và mạnh khoẻ. Hạnh phúc của cuộc đời này là ngày mai bạn vẫn thức dậy khoẻ mạnh sống vì đam mê, vì người bạn yêu thương.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Những ngày cuối đông

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top