Mùa dịch nhớ cơm nhà
2021-10-20 01:20
Tác giả: chuyencualin __
blogradio.vn - Sài Gòn ơi, Việt Nam ơi, những người con của mảnh đất con rồng cháu Tiên với sự anh dũng, kiên cường, bất khuất chắc chắn sẽ đẩy lùi được dịch bệnh. Sài Gòn hoa lệ, Việt Nam yên bình sẽ sớm khỏe lại thôi.
***
Đã bao lâu bạn chưa được trở về nhà? Đã bao lâu bạn chưa được quây quần bên bữa cơm nhà cùng những người thân yêu?
Chưa bao giờ, người ta lại thèm một cảm giác quây quần bên mâm cơm cùng gia đình đến như vậy. Nếu bạn đang có một mái nhà để về, một bữa cơm sum vầy với bố mẹ thì bạn vẫn đang hạnh phúc hơn hàng triệu người ngoài kia đang hy sinh vì đất nước. Hãy trân trọng những khoảnh khắc đó.
Vậy là những ngày giữa tháng 9 lại dần trôi qua, kể từ ngày cuối tháng 4 bắt đầu dịch Covid bùng trở lại tại Sài Gòn thân yêu. Chúng mình đã phải trải qua hơn 4 tháng giãn cách ở Sài Gòn và các tỉnh phía Nam hay 2 tháng giãn cách ở Hà Nội.
Mùa hè này chúng mình đã phải chứng kiến biết bao giọt nước mắt và mồ hôi, cũng như chứng kiến sự đau đớn của biết bao kiếp người phải rời bỏ thế gian này. Chứng kiến biết bao hoàn cảnh tha hương, những tầng lớp lao động của xã hội khi dịch bệnh hoành hành, họ không còn gì để bám trụ lại mảnh đất Sài Gòn này. Và khi ấy, trở về nhà là biện pháp duy nhất mà họ mong muốn để tiếp tục sinh tồn.
Khi Sài gòn bắt đầu giãn cách theo chỉ thị 15 và 16, hàng triệu người dân lao động, các bạn sinh viên, học sinh đã rục rịch khăn gói để trở về quê hương. Có người may mắn trở về sớm, được địa phương chào đón, gia đình chào mừng. Có một video được ghi lại ghi có hàng trăm ngàn người dân đi qua địa phận tỉnh Bình Dương, Đăk Nông đã được lực lượng công an chức năng ở đây hỗ trợ mở đường dẫn đoàn trở về địa phương.
Những thước phim quý giá về tinh thần tương thân, tương ái, hỗ trợ nhau cùng vượt qua dịch bệnh của quân dân ta lại càng làm ta thêm yêu đất nước mình. Nhiều địa phương hỗ trợ tiếp nhận người dân trở về, thực hiện cách ly và cung cấp lương thực hỗ trợ bảo đảm an toàn cho người dân. Sự chào đón của quê hương luôn làm ấm lòng những người con xa xứ như chúng tôi. Nhưng cũng có những người không hề may mắn được như họ. Vẫn còn biết bao người lao động, sinh viên, người nghèo, vẫn cố bám trụ lại ở Sài Gòn và họ đang dần kiệt quệ.
Dịch kéo dài, nhiều người không thể đi làm, tiền bạc rồi lương thực thực phẩm cạn kiệt, Sài Gòn đã không còn là nơi ấm yên của họ. Rồi biết bao con người ấy bất chấp chỉ thị giãn cách toàn thành phố, họ mong muốn trở về quê nhà, nơi đồng ruộng, con trâu, ao cá, mảnh vườn để tiếp tục sống. Sài Gòn đã hút cạn kiệt năng lượng của họ, ở lại cũng không còn gì để tồn tại.
Nhiều gia đình nheo nhóc, ba mẹ làm công nhân đều thất nghiệp, không có tiền để trang trải, cầm cự qua mấy tháng trời, đến nay nhà cũng hết gạo, tiền trọ cũng không trả được. Rồi nhiều hoàn cảnh đau lòng khác như bạn sinh viên ở trọ không có tiền mua gạo, ăn tạm mì gói qua ngày. Và ở ngoài kia, biết bao hoàn cảnh đau lòng khác vẫn đang diễn ra. Vì thế, dù bị cấm, nhưng họ vẫn thiết tha được trở về quê nhà.
Hình ảnh người dân tụ tập lang thang ở các cửa chốt chặn Sài Gòn, các tỉnh miền Nam những ngày vừa qua không ngừng làm chúng ta đau xót. Đi không được, ở lại cũng không xong, Sài Gòn đã từng cưu mang họ nhưng Sài Gòn bị thương, họ cũng là những con người bị tổn thương nhiều nhất.
Đại dịch đã cướp đi hạnh phúc của biết bao gia đình, có gia đình mất vợ, mất chồng, mất ba mẹ. Rồi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rồi con bị mồ côi, ba mẹ thì mất con, không có nỗi đau nào đau hơn bằng việc chứng kiến người thân ra đi mà không được ở bên cạnh người thân.
Chưa bao giờ, con người ta nhận nhiều nỗi đau mất mát nhiều đến như thế. Mới nay còn đang khỏe mạnh, mai đã trở bệnh rồi ra đi vĩnh viễn. Mới đây gia đình còn đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng mà nay âm dương cách biệt, đến cả việc nhìn nhau lần cuối cũng không được.
Chúng mình những con người giờ vẫn mái ấm để về, vẫn còn những bữa cơm ấm bụng hay đang ở cạnh bên những người thân yêu, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Có biết bao chiến sĩ, các y bác sĩ, các bạn tình nguyện viên, các lực lượng tuyến đầu ngoài kia đang chiến đấu với đại dịch để bảo vệ sự an toàn cho người dân. Hàng tháng trời, họ không được trở về thăm gia đình, hay chỉ ghé ngang nhà để nhìn con, nhìn vợ từ xa mà không thể lại gần.
Những con người đã không quản ngại khó khăn để bảo vệ bình yên cho chúng mình. Những giọt mồ hôi rơi của các y bác sĩ thao thức cả đêm mong cứu người bệnh khỏi tay tử thần. Họ mặc lên mình bộ đồ bảo hộ 24/7 bí bách và ngột ngạt, hằn lên mình những vết hằn chai nơi gương mặt. Nhưng họ vẫn ở đó, giúp người bệnh chiến đấu mà không quản ngại họ có khả năng bị nhiễm bệnh rất cao, rồi bao sự mệt mỏi của việc làm việc kéo dài, trong môi trường điều kiện khó khăn.
Những cán bộ công an, chiến sĩ tham gia bảo vệ các chốt chặn tại các phường, quận huyện, đảm bảo an ninh, kiểm soát dịch bệnh cũng ngày đêm tham gia chống dịch. Họ không quản mưa gió, nắng nóng, thiếu thốn, khó khăn để giúp ngăn chặn sự lây lan dịch bệnh.
Cơm nhà vốn là điều bình dị mà nay trở thành xa xỉ với nhiều người. Những người vẫn đang có một gia đình mạnh khỏe với những bữa cơm ngon, đó là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn.
Nhớ ngày Sài Gòn siết chặt giãn cách theo chỉ thị “Ai ở đâu ở yên đó”, nhận được những thùng đồ gửi từ quê của gia đình lên mà mừng rơi nước mắt. Đó là biết bao lương thực thực phẩm, quà quê ba mẹ và các anh chị đã gói ghém cho mình. May mắn cho mình là trước giờ giới nghiêm mình đã kịp nhận được lương thực cứu trợ từ người thân. Nhưng cũng có rất nhiều trường hợp, những thùng đồ trao gửi yêu thương ấy không kịp tới tay người nhận.
Dù ba mẹ không có ở bên, nhưng ba mẹ và gia đình vẫn luôn lo lắng và yêu thương con hết lòng. Để con biết rằng con không hề cô đơn, mỗi bữa ăn đều là sự ấm cúng như bữa cơm gia đình, với từng món thực phẩm mà ba mẹ đã chu đáo chuẩn bị cho con. Với những mảnh giấy căn dặn nào là bảo quản hành như thế nào, nấu kho quẹt ra sao, rồi ăn kèm với nước mắm chấm mẹ pha sẵn cho con. Rồi con cố gắng giữ sức khỏe thật tốt, nhớ đun nước ấm, có sả, có chanh, có gừng mẹ gửi uống để tăng sức đề kháng.
Trong đại dịch này, chúng ta đã hi sinh và mất mát quá nhiều. Biết bao giọt nước mắt, máu và mồ hôi đã đổ xuống để bảo vệ bình yên cho thành phố, đất nước này. Được chứng kiến và trải qua những năm tháng lịch sử như thế này, chúng ta hiểu và trân trọng hơn gia đình, người thân, những bữa cơm nhà, đã phải đánh đổi bởi sự hi sinh của không ít người ngoài kia.
Sài Gòn ơi, Việt Nam ơi, những người con của mảnh đất con rồng cháu Tiên với sự anh dũng, kiên cường, bất khuất chắc chắn sẽ đẩy lùi được dịch bệnh. Sài Gòn hoa lệ, Việt Nam yên bình sẽ sớm khỏe lại thôi.
© chuyencualin - blogradio.vn
Xem thêm: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.