Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa dịch nhớ cơm nhà

2021-10-20 01:20

Tác giả: chuyencualin __


blogradio.vn - Sài Gòn ơi, Việt Nam ơi, những người con của mảnh đất con rồng cháu Tiên với sự anh dũng, kiên cường, bất khuất chắc chắn sẽ đẩy lùi được dịch bệnh. Sài Gòn hoa lệ, Việt Nam yên bình sẽ sớm khỏe lại thôi.

***

Đã bao lâu bạn chưa được trở về nhà? Đã bao lâu bạn chưa được quây quần bên bữa cơm nhà cùng những người thân yêu?

Chưa bao giờ, người ta lại thèm một cảm giác quây quần bên mâm cơm cùng gia đình đến như vậy. Nếu bạn đang có một mái nhà để về, một bữa cơm sum vầy với bố mẹ thì bạn vẫn đang hạnh phúc hơn hàng triệu người ngoài kia đang hy sinh vì đất nước. Hãy trân trọng những khoảnh khắc đó.

Vậy là những ngày giữa tháng 9 lại dần trôi qua, kể từ ngày cuối tháng 4 bắt đầu dịch Covid bùng trở lại tại Sài Gòn thân yêu. Chúng mình đã phải trải qua hơn 4 tháng giãn cách ở Sài Gòn và các tỉnh phía Nam hay 2 tháng giãn cách ở Hà Nội. 

Mùa hè này chúng mình đã phải chứng kiến biết bao giọt nước mắt và mồ hôi, cũng như chứng kiến sự đau đớn của biết bao kiếp người phải rời bỏ thế gian này. Chứng kiến biết bao hoàn cảnh tha hương, những tầng lớp lao động của xã hội khi dịch bệnh hoành hành, họ không còn gì để bám trụ lại mảnh đất Sài Gòn này. Và khi ấy, trở về nhà là biện pháp duy nhất mà họ mong muốn để tiếp tục sinh tồn.

Khi Sài gòn bắt đầu giãn cách theo chỉ thị 15 và 16, hàng triệu người dân lao động, các bạn sinh viên, học sinh đã rục rịch khăn gói để trở về quê hương. Có người may mắn trở về sớm, được địa phương chào đón, gia đình chào mừng. Có một video được ghi lại ghi có hàng trăm ngàn người dân đi qua địa phận tỉnh Bình Dương, Đăk Nông đã được lực lượng công an chức năng ở đây hỗ trợ mở đường dẫn đoàn trở về địa phương. 

pho-sai-gon-5-

Những thước phim quý giá về tinh thần tương thân, tương ái, hỗ trợ nhau cùng vượt qua dịch bệnh của quân dân ta lại càng làm ta thêm yêu đất nước mình. Nhiều địa phương hỗ trợ tiếp nhận người dân trở về, thực hiện cách ly và cung cấp lương thực hỗ trợ bảo đảm an toàn cho người dân. Sự chào đón của quê hương luôn làm ấm lòng những người con xa xứ như chúng tôi. Nhưng cũng có những người không hề may mắn được như họ. Vẫn còn biết bao người lao động, sinh viên, người nghèo, vẫn cố bám trụ lại ở Sài Gòn và họ đang dần kiệt quệ. 

Dịch kéo dài, nhiều người không thể đi làm, tiền bạc rồi lương thực thực phẩm cạn kiệt, Sài Gòn đã không còn là nơi ấm yên của họ. Rồi biết bao con người ấy bất chấp chỉ thị giãn cách toàn thành phố, họ mong muốn trở về quê nhà, nơi đồng ruộng, con trâu, ao cá, mảnh vườn để tiếp tục sống. Sài Gòn đã hút cạn kiệt năng lượng của họ, ở lại cũng không còn gì để tồn tại. 

Nhiều gia đình nheo nhóc, ba mẹ làm công nhân đều thất nghiệp, không có tiền để trang trải, cầm cự qua mấy tháng trời, đến nay nhà cũng hết gạo, tiền trọ cũng không trả được. Rồi nhiều hoàn cảnh đau lòng khác như bạn sinh viên ở trọ không có tiền mua gạo, ăn tạm mì gói qua ngày. Và ở ngoài kia, biết bao hoàn cảnh đau lòng khác vẫn đang diễn ra. Vì thế, dù bị cấm, nhưng họ vẫn thiết tha được trở về quê nhà. 

Hình ảnh người dân tụ tập lang thang ở các cửa chốt chặn Sài Gòn, các tỉnh miền Nam những ngày vừa qua không ngừng làm chúng ta đau xót. Đi không được, ở lại cũng không xong, Sài Gòn đã từng cưu mang họ nhưng Sài Gòn bị thương, họ cũng là những con người bị tổn thương nhiều nhất.

Đại dịch đã cướp đi hạnh phúc của biết bao gia đình, có gia đình mất vợ, mất chồng, mất ba mẹ. Rồi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rồi con bị mồ côi, ba mẹ thì mất con, không có nỗi đau nào đau hơn bằng việc chứng kiến người thân ra đi mà không được ở bên cạnh người thân. 

pho-sai-gon-3

Chưa bao giờ, con người ta nhận nhiều nỗi đau mất mát nhiều đến như thế. Mới nay còn đang khỏe mạnh, mai đã trở bệnh rồi ra đi vĩnh viễn. Mới đây gia đình còn đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng mà nay âm dương cách biệt, đến cả việc nhìn nhau lần cuối cũng không được. 

Chúng mình những con người giờ vẫn mái ấm để về, vẫn còn những bữa cơm ấm bụng hay đang ở cạnh bên những người thân yêu, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Có biết bao chiến sĩ, các y bác sĩ, các bạn tình nguyện viên, các lực lượng tuyến đầu ngoài kia đang chiến đấu với đại dịch để bảo vệ sự an toàn cho người dân. Hàng tháng trời, họ không được trở về thăm gia đình, hay chỉ ghé ngang nhà để nhìn con, nhìn vợ từ xa mà không thể lại gần.

Những con người đã không quản ngại khó khăn để bảo vệ bình yên cho chúng mình. Những giọt mồ hôi rơi của các y bác sĩ thao thức cả đêm mong cứu người bệnh khỏi tay tử thần. Họ mặc lên mình bộ đồ bảo hộ 24/7 bí bách và ngột ngạt, hằn lên mình những vết hằn chai nơi gương mặt. Nhưng họ vẫn ở đó, giúp người bệnh chiến đấu mà không quản ngại họ có khả năng bị nhiễm bệnh rất cao, rồi bao sự mệt mỏi của việc làm việc kéo dài, trong môi trường điều kiện khó khăn. 

Những cán bộ công an, chiến sĩ tham gia bảo vệ các chốt chặn tại các phường, quận huyện, đảm bảo an ninh, kiểm soát dịch bệnh cũng ngày đêm tham gia chống dịch. Họ không quản mưa gió, nắng nóng, thiếu thốn, khó khăn để giúp ngăn chặn sự lây lan dịch bệnh.

Cơm nhà vốn là điều bình dị mà nay trở thành xa xỉ với nhiều người. Những người vẫn đang có một gia đình mạnh khỏe với những bữa cơm ngon, đó là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn.

saigon-73

Nhớ ngày Sài Gòn siết chặt giãn cách theo chỉ thị “Ai ở đâu ở yên đó”, nhận được những thùng đồ gửi từ quê của gia đình lên mà mừng rơi nước mắt. Đó là biết bao lương thực thực phẩm, quà quê ba mẹ và các anh chị đã gói ghém cho mình. May mắn cho mình là trước giờ giới nghiêm mình đã kịp nhận được lương thực cứu trợ từ người thân. Nhưng cũng có rất nhiều trường hợp, những thùng đồ trao gửi yêu thương ấy không kịp tới tay người nhận.

Dù ba mẹ không có ở bên, nhưng ba mẹ và gia đình vẫn luôn lo lắng và yêu thương con hết lòng. Để con biết rằng con không hề cô đơn, mỗi bữa ăn đều là sự ấm cúng như bữa cơm gia đình, với từng món thực phẩm mà ba mẹ đã chu đáo chuẩn bị cho con. Với những mảnh giấy căn dặn nào là bảo quản hành như thế nào, nấu kho quẹt ra sao, rồi ăn kèm với nước mắm chấm mẹ pha sẵn cho con. Rồi con cố gắng giữ sức khỏe thật tốt, nhớ đun nước ấm, có sả, có chanh, có gừng mẹ gửi uống để tăng sức đề kháng.

Trong đại dịch này, chúng ta đã hi sinh và mất mát quá nhiều. Biết bao giọt nước mắt, máu và mồ hôi đã đổ xuống để bảo vệ bình yên cho thành phố, đất nước này. Được chứng kiến và trải qua những năm tháng lịch sử như thế này, chúng ta hiểu và trân trọng hơn gia đình, người thân, những bữa cơm nhà, đã phải đánh đổi bởi sự hi sinh của không ít người ngoài kia. 

Sài Gòn ơi, Việt Nam ơi, những người con của mảnh đất con rồng cháu Tiên với sự anh dũng, kiên cường, bất khuất chắc chắn sẽ đẩy lùi được dịch bệnh. Sài Gòn hoa lệ, Việt Nam yên bình sẽ sớm khỏe lại thôi.

© chuyencualin - blogradio.vn

Xem thêm: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ

chuyencualin __

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top