Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chiếc xe của ông Đình

2025-11-24 09:20

Tác giả: Nguyễn Quang Tuyến


blogradio.vn - Mỗi chiều, sân nhà ông lại rộn rã. Ông Ba, ông Tư, bà Năm, chú Mười… cứ thong dong bước qua cổng tre. Người bưng ấm trà xanh, người đem đĩa bánh, có hôm thêm con cá rô chiên giòn hay mẻ ốc luộc. Họ quây quần quanh bộ bàn ghế cũ, tiếng cười nói vang vọng cả góc trời.

***

Ở cái xóm nhỏ ven sông, nhà ông Đình từ lâu đã là chỗ ấm áp nhất. Ngôi nhà ấy vốn chẳng to tát gì – chỉ còn lại một mái ngói cũ, một khoảng sân nhỏ lát gạch, cùng bộ bàn ghế gỗ bạc màu theo năm tháng.

Ngày trước, để nuôi năm người con ăn học, ông Đình chẳng tiếc gì, cứ cắt đất bán dần. Hết mảnh vườn cau, đến khoảnh ruộng ven sông, từng chút một đổi thành sách vở, học phí, rồi bữa cơm no bụng cho đàn con. Người ta bảo ông dại, “giữ đất mới giữ được gốc”, nhưng ông chỉ cười xòa:

“Đất đi rồi còn có thể mua lại. Con cái thành người, đó mới là vốn liếng lớn nhất.”

Vợ ông nghe mà rưng rưng.

Giờ đây, các con ông đều thành đạt, mỗi đứa một nơi. Có đứa lên thành phố làm việc trong cơ quan, có đứa kinh doanh buôn bán, thằng út Tú còn đi nước ngoài. Chúng nó nhiều lần năn nỉ:

Ba má lên ở với tụi con cho tiện, có người phụng dưỡng, y tế cũng tốt hơn.

Nhưng ông Đình lắc đầu:

“Ba má quen hơi đất, quen mùi cau mùi lúa rồi. Ở đây còn tình làng nghĩa xóm. Lên phố, già rồi, biết chơi với ai?”

Thế là vợ chồng ông vẫn ở lại, lặng lẽ gìn giữ căn nhà cuối cùng cùng khoảng sân nhỏ.

Mỗi chiều, sân nhà ông lại rộn rã. Ông Ba, ông Tư, bà Năm, chú Mười… cứ thong dong bước qua cổng tre. Người bưng ấm trà xanh, người đem đĩa bánh, có hôm thêm con cá rô chiên giòn hay mẻ ốc luộc. Họ quây quần quanh bộ bàn ghế cũ, tiếng cười nói vang vọng cả góc trời.

Ông Đình thường bảo:

“Bộ bàn ghế này quý hơn vàng, vì nó chở cả xóm mình!”

Mọi người nghe vậy, cười vang.

Một ngày nọ, ông nhận được cuộc gọi từ thằng Tú, cậu con út đang ở nước ngoài. Giọng nó hớn hở:

“Ba ơi, con có quà cho ba má. Một chiếc xe hơi, con gửi về cho ba chạy. Vợ chồng con làm ăn khấm khá rồi, ba không phải lo gì cả.”

Ông Đình lặng đi. Ông biết thằng Tú có hiếu, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.

Chiều hôm ấy, ông ngồi lặng trước bộ bàn ghế quen thuộc. Ông Ba thấy lạ, hỏi:

“Sao thế ông? Trông mặt mày nặng như chì vậy?”

Ông Đình thở dài:

“Thằng Tú gửi xe hơi về. Nó bảo để ba đi cho tiện, nhưng tôi thấy… bất tiện quá.”

Ông Ba phá lên cười:

“Trời đất, con cái thương thì cứ nhận. Giờ đường làng đẹp rồi, có xe thì sướng chứ.”

Ông Đình im lặng. Ánh mắt ông lại liếc sang bộ bàn ghế cũ. Trong đầu chợt vang lên một câu hỏi: “Xe về rồi, bàn ghế này còn chỗ đứng không?”

Vài ngày sau, chiếc xe màu xám bạc được chở về. Nó sáng choang dưới nắng, khiến cái sân nhỏ chật chội hơn hẳn. Xóm giềng kéo tới xem đông nghịt, trầm trồ:

“Xe đẹp quá! Con ông Đình giỏi thật!”

Ông Đình cười gượng. Đêm đó, ông lặng lẽ dọn dẹp bộ bàn ghế. Ông lau từng thanh gỗ, rồi cẩn thận xếp chúng vào góc nhà, phủ tấm bạt lên. Khoảng sân vốn quen thuộc bỗng trở nên trống vắng.

Ngày hôm sau, các cụ già lại đến như thường lệ. Họ khựng lại khi thấy sân chỉ còn chiếc xe bóng loáng. Ông Ba ngập ngừng:

“Ủa, sao ông dẹp bàn ghế rồi? Chiều nay tụi tôi tính qua đánh cờ mà.”

Ông Đình bối rối:

“Xe về nên tôi dọn cho gọn… Mấy bác thông cảm.”

Mọi người nhìn nhau, rồi lặng lẽ quay về. Từ hôm ấy, sân nhà ông Đình không còn tiếng cười.

Ông ngày ngày lau chùi xe. Có khi mở cửa ngồi thử ghế lái, nhưng trong lòng trống rỗng. Không còn tiếng cờ lộc cộc, không còn mùi trà xanh, chỉ có sự lặng lẽ đến quạnh hiu.

Một tối mưa gió, ông thấy ngực nhói lên. Cơn đau ập đến, ông gục ngay trước hiên. Chiếc xe sáng loáng đứng đó, bất động, vô dụng. Vợ ông hoảng hốt kêu thất thanh, cả xóm nghe thấy, ùa sang. Người gọi cấp cứu, người dìu ông vào. Những gương mặt thân quen vây quanh, ánh mắt lo lắng.

Nằm trên giường bệnh, ông run run hỏi:

“Mấy bác… sao còn ở đây? Tôi tưởng…”

Ông Ba nắm chặt tay bạn, giọng trầm ấm:

“Ông Đình à, còn sống là còn bạn. Xe hơi có thể đưa ông đi xa, nhưng không bao giờ đưa ông về lại những buổi chiều sum vầy. Tình nghĩa thì không thể đổi bằng vật chất đâu.”

Ông Đình rưng rưng. Lần đầu tiên, ông thấm thía khoảng trống mà chiếc xe mang đến.

Xuất viện về nhà, ông Đình vẫn chưa vội vàng dọn lại bộ bàn ghế. Chiếc xe màu xám bạc vẫn nằm chễm chệ trong sân, như một vật kỷ niệm vô tri. Ông Ba, ông Tư thỉnh thoảng ghé thăm, thấy ông ngồi thẫn thờ bên hiên, họ lại thở dài rồi lặng lẽ ra về.

Có mấy bận, ông Đình cũng thử lái xe. Ông tập chạy trên con đường làng bây giờ đã tráng nhựa phẳng lì. Chiếc xe lướt êm ru, gió lùa qua cửa kính mát rượi. Ông nghĩ, "À, thì ra đi xe nó cũng thoải mái thế này." Rồi ông thử lái ra chợ huyện, ra tận trung tâm Biên Hòa để mua ít đồ. Mọi thứ đúng là tiện hơn nhiều. Nhưng khi dừng xe lại, bước xuống, ông lại thấy một nỗi trống vắng lạ thường. Ông trở về nhà, nhìn chiếc xe sáng bóng mà lòng chẳng chút vui. Mấy ngày liền, ông cứ quanh quẩn bên chiếc xe, lau chùi, khởi động máy, nhưng không một lần nào ông cảm thấy thật sự thanh thản, thật sự muốn đi đâu đó. Nó giống như một bộ đồ quá rộng, quá sang trọng mà ông không biết mặc vào dịp nào, hoặc mặc vào lại thấy không phải là mình.

Một chiều mưa lất phất, ông ngồi dưới hiên nhà, nhìn ra khoảng sân vắng. Chiếc xe hơi nằm đó, im lìm. Nước mưa đọng lại trên lớp sơn bóng loáng, phản chiếu ánh đèn vàng vọt từ trong nhà. Bỗng, ông nhìn thấy một con mèo hoang đang cố trú mưa dưới gầm xe, rồi lại thất thểu bỏ đi vì không tìm được chỗ trú ấm. Ông chợt nhớ về những buổi chiều mưa ngày xưa, ông và bạn bè vẫn ngồi bên bộ bàn ghế cũ, nghe mưa rơi tí tách trên mái ngói, nhâm nhi chén trà nóng, kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường. Những hình ảnh giản dị ấy ùa về, rõ ràng và ấm áp hơn bao giờ hết. Ông nhận ra, chiếc xe có thể mang đến sự tiện nghi, nhưng nó lại chiếm mất không gian của những thứ quan trọng hơn. Nó đã "đánh cắp" những buổi chiều sum vầy, những tiếng cười giòn tan, và cả sự bình yên trong tâm hồn ông.

Không chần chừ thêm nữa, ông Đình đứng dậy. Việc đầu tiên ông làm là gọi cho thằng Tú. Giọng ông nhẹ nhưng dứt khoát:

“Tú à, ba cảm ơn con. Nhưng ở quê này, ba không cần xe. Nó tiện thật, nhưng đổi lại, ba mất đi những thứ quý giá nhất. Ba gửi lại cho con. Với ba, quý nhất là bạn bè, làng xóm, là chén trà, ván cờ. Những thứ ấy, không có chiếc xe nào mua được.”

Bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu, không phải vì bất ngờ, mà có lẽ là vì sự thấu hiểu. Ông chỉ nghe tiếng thằng Tú nghẹn ngào:

“Con hiểu rồi, ba…”

Vài hôm sau, chiếc xe được đưa đi. Xóm lại thấy cảnh cũ: ông Đình và vợ cẩn thận khiêng bộ bàn ghế gỗ ra sân. Ông Ba mừng rỡ chạy sang, chú Mười cũng xắn tay giúp. Khi cái bàn cũ đặt ngay ngắn dưới tán cau, ông Ba vỗ vai bạn, cười vang:

Thấy chưa, đây mới là “chiếc xe” của ông Đình. Xe này chở cả nghĩa tình, chở cả tuổi già an yên.

Ông Đình cũng cười. Mắt ông hoe đỏ. Chiều hôm ấy, tiếng cờ tướng lại gõ lộc cộc, tiếng cười vang cả xóm. Trà xanh tỏa hương, cá nướng thơm lừng. Ông ngồi giữa bạn bè, lòng nhẹ tênh, như vừa lấy lại được một phần hồn của chính mình.

© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Sống Vì Điều Gì | Radio Chữa Lành

Nguyễn Quang Tuyến

Rồi những cơn mưa xưa đôi lần lại quay về trong giấc ngủ chập chờn, của những ngày đã xa..

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top