Phát thanh xúc cảm của bạn !

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”

2025-11-04 17:25

Tác giả: Duy Phát 8


blogradio.vn - Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”

***

Vy gặp Hải năm mười bảy tuổi, vào một buổi chiều lộng gió nơi hành lang trường cấp ba. Khi ấy, cô chỉ là một cô gái nhút nhát, thích ngồi một góc yên tĩnh đọc sách. Còn anh, chàng trai năng động, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu hè. Anh thường chọc ghẹo cô, đưa cho cô hộp sữa, hay lén đặt một cành hoa phượng đỏ vào ngăn bàn.

Tình yêu đầu đời đến nhẹ nhàng, giản đơn như thế. Những ngày học cuối cấp, Vy và Hải sánh bước cùng nhau, trao cho nhau những lời hứa hẹn: “Sau này, mình cùng học chung một trường đại học, rồi ra trường sẽ cưới nhau, được không?” Vy mỉm cười, tim đập rộn ràng như chỉ có anh là bầu trời.

Lên đại học, cả hai vẫn bên nhau. Những buổi đi học, đi làm thêm, những lần ôn thi đến khuya, Hải luôn ở cạnh. Vy đã từng nghĩ, chỉ cần có anh, mọi vất vả đều trở nên ngọt ngào. Thời thanh xuân của cô gói gọn trong hình bóng người con trai ấy. Tình yêu của họ kéo dài gần mười năm, cuối cùng cũng được chứng minh bằng một đám cưới giản dị nhưng đầy hạnh phúc.

Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”

Nhưng hạnh phúc vốn dĩ không tồn tại lâu. Sau khi kết hôn, Hải thay đổi. Anh không còn là chàng trai dịu dàng, luôn để ý từng cảm xúc nhỏ bé của cô. Thay vào đó, anh lao vào những buổi nhậu triền miên. Ban đầu, Vy nghĩ chỉ là công việc, là trách nhiệm giao tiếp. Nhưng dần dần, sự “nhậu” ấy trở thành thói quen, thành ưu tiên hàng đầu.

Những bữa cơm tối nguội lạnh, Vy ngồi chờ anh về trong căn nhà trống trải. Hải vẫn về, vẫn đưa tiền, vẫn không hề đánh đập hay to tiếng. Nhưng điều làm trái tim Vy đau đớn hơn cả là sự xa cách vô hình. Anh không còn muốn trò chuyện, không còn lắng nghe. Cái ôm vội vàng, cái hôn qua loa… tình yêu từng rực rỡ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ lạnh lùng.

Vy nhiều lần tự hỏi: “Có phải mình đã làm sai điều gì? Có phải do mình chưa đủ tốt?” Nhưng rồi cô nhận ra, đôi khi, tình yêu không cần lý do để đổi thay.

Một buổi chiều, khi Vy tan làm sớm, cô ghé qua quán cà phê quen thuộc. Tại nơi từng in dấu bao kỷ niệm, cô chết lặng khi nhìn thấy Hải… cùng một người con gái khác. Họ ngồi đối diện, ánh mắt anh dịu dàng, bàn tay anh đặt lên tay cô ấy, giống hệt như ngày xưa từng dành cho Vy.

Trái tim Vy như bị ai đó bóp nghẹt. Và cay đắng hơn, người con gái đó không ai khác… chính là Thảo – bạn cấp ba thân thiết của Vy, cũng là mối tình đầu dang dở của Hải.

Mọi thứ như một trò đùa tàn nhẫn. Vy nhớ rõ ngày ấy, Thảo từng khóc vì Hải phản bội, rồi chính cô là người an ủi bạn, rồi lại yêu anh. Ai ngờ, vòng tròn định mệnh xoay vần, và kẻ bị phản bội sau cùng lại chính là cô.

Vy bước ra khỏi quán, tay run rẩy, nước mắt cứ trào ra không kìm được. Đêm đó, cô không làm ầm ĩ, không tra hỏi. Cô im lặng, chỉ nhìn vào đôi mắt anh khi anh về khuya, hơi men nồng nặc. Trong ánh mắt đó, cô không còn thấy bóng dáng của người từng hứa sẽ cùng cô đi đến hết đời.

Ngày hôm sau, cô thu dọn đồ đạc, viết một bức thư ngắn:

“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận lớn nhất của em. Nhưng em không hối hận vì đã từng yêu. Em chỉ tiếc, người đàn ông em từng đặt cả niềm tin lại không còn là anh nữa. Tạm biệt, Hải.”

Cô rời đi trong lặng lẽ, mang theo tuổi trẻ, mang theo cả một trái tim rách nát. Người ta thường nói, hôn nhân là mồ chôn tình yêu. Nhưng Vy hiểu, tình yêu chết không phải vì hôn nhân, mà vì sự vô tâm, phản bội.

Nhiều năm sau, khi nhìn lại, có lẽ Vy sẽ vẫn nhớ những ngày thanh xuân ngọt ngào bên Hải. Nhưng cô cũng biết, quá khứ chỉ là một mảnh ký ức. Còn hiện tại, cô phải sống cho chính mình.

Và tình yêu, đôi khi, không phải là điều đẹp đẽ nhất. Mà là bài học đau đớn nhất.

© Duy Phát 8 - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Lời Tỏ Tình Dài Nhất Thế Gian | Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top