Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu mãi là bí mật thanh xuân không thể bật mí của tớ

2023-06-01 01:10

Tác giả: Tam Sinh


blogradio.vn - Thế giới ấy không chỉ xoay quanh một mình cậu nữa. Lúc đó, tớ chợt nhận ra khoảng cách giữa ngưỡng mộ và thích, rồi giữa thích và yêu hóa ra lại mong manh đến vậy. Nhưng dù thế nào cậu cũng là một phần thanh xuân, là bí mật không thể bật mí cùng ai của tớ.

***

Hôm nay vô tình xem lại một đoạn cắt của phim” Điều tuyệt vời nhất của chúng ta”, lòng tớ chợt trùng xuống. Phải đấy, tớ lại nhớ đến cậu rồi.

Tớ nhớ đến người con trai đeo mắt kính hay cười. Tớ nhớ những ngày ngồi cùng bàn với cậu, cười một cách ngây ngô khi nghe cậu kể chuyện tiếu lâm, nhớ những lúc hai đứa trong giờ học lén chơi cờ vây với nhau. 

Có lẽ cậu cũng chẳng biết đâu, thực ra tớ chẳng thích cờ vây chút nào, nhưng mà vì có cậu nên tớ mới học đấy. Tớ nhớ cả những lúc cậu than trời vì giảng đi giảng lại một bài toán mà tớ mãi không chịu hiểu, cuối cùng đành ngao ngán đẩy vở của mình sang để tớ chép cho nhanh.  Rồi cả những lúc tình cờ gặp nhau trên đường đến trường cũng vậy, chả có sự trùng hợp nào xác suất lại nhiều đến vậy đâu, tớ căn giờ để đi cùng cậu cả đấy.

em

Tớ và cậu học chung lớp 9, lên cấp 3 ra trường huyện học, thế nào mà lại cùng lớp, thậm chí được cô giáo xếp cho ngồi cùng bàn. Cậu không biết tớ vui thế nào đâu, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường khi cậu ngồi xuống bên cạnh nói “Ngồi cạnh người quen, kỳ này có bà môn sử tôi không lo đội sổ”. Tớ là một người khá kiệm lời, nhưng cứ vô thức mà tiếp lời cậu. Rồi dần dần không biết từ khi nào, tớ bắt đầu bị cuốn vào những câu chuyện của cậu, vô thức mà nói nhiều hơn về cậu.

Cậu khi ấy vừa hoạt ngôn, lại học giỏi tự nhiên nên cũng có một vài đối tượng theo đuổi, còn tớ khi đó chỉ là một cô bạn cùng bàn bình thường. Tớ nhút nhát, tự ti, tớ khi ấy đã chôn chặt tình cảm của mình trong lòng, tớ chỉ lẳng lặng bên cạnh cậu, âm thầm ghi nhớ những sở thích của cậu. Thậm chí, tớ còn thầm nhủ: Đó không phải là thích đâu, chẳng qua là mày ngưỡng mộ vì cậu ấy học giỏi mà thôi. Thậm chí còn hùa theo người khác để ghép đôi cậu với cô nàng lớp phó lớp bên cạnh, ngớ ngẩn nhỉ?

Nhiều lúc tớ cũng không hiểu vì sao, hình mẫu lý tưởng của tớ so với cậu khác xa nhau, ấy thế mà tớ lại thích cậu được nhỉ? Hình mẫu lý tưởng của tớ là một người phải cao hơn tớ một cái đầu kìa, còn cậu chỉ nhỉnh hơn tớ một xíu thôi, tớ thích con trai da trắng thư sinh - da câu lại hơi ngăm, nhưng cậu vẫn cứ thế ngang ngạnh đi vào trong tim tớ, chiếm chỗ không chút nể nang gì cả. 

Tốt nghiệp cấp 3, tớ và cậu mỗi người một ngả, mỗi người sống ở một thành phố khác, bận rộn với trường học mới, với những mối quan hệ mới, bận rộn với cuộc sống của chính mình, dường như những kí ức về cậu đã phủ bụi, nằm khuất sâu đâu đó trong tâm hồn của tớ.

165

Lên đại học, tớ đã trở nên tự tin và mở lòng mình hơn, tìm được những người bạn sẵn sàng cùng khóc, cùng cười, cùng làm những điều ngốc nghếch với tớ. Thế giới của tớ ngập tràn sắc màu, muôn hình muôn vẻ, buồn có, vui có. Thế giới ấy không chỉ xoay quanh một mình cậu nữa. Lúc đó, tớ chợt nhận ra khoảng cách giữa ngưỡng mộ và thích, rồi giữa thích và yêu hóa ra lại mong manh đến vậy. Nhưng dù thế nào cậu cũng là một phần thanh xuân, là bí mật không thể bật mí cùng ai của tớ.

Sau này dù đã ra trường đi làm, chúng ta thi thoảng chỉ chạm mặt nhau mỗi dịp họp lớp, dù rằng khi nhắc về cậu, nói chuyện cùng cậu về vấn đề vu vơ nào đó, tớ cũng không còn cảm thấy khẩn trương, ngượng ngùng hay hồi hộp như trước nữa. Nhưng khi có người hỏi hình mẫu lý tưởng như nào, trong đầu tớ lại bỗng nhiên lướt về hình ảnh của cậu. Bạn bè giới thiệu đối tượng, tớ cũng sẽ vô thức mà đem họ so sánh với cậu của năm đó. 

Có lẽ nào do tình đơn phương không thành nên người ta cứ ôm mãi chấp niệm hay không? Thật là kì lạ, giống như lời của cô nàng Cảnh Cảnh trong bộ phim hôm nay tớ xem “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Còn tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ, dù có đuổi thế nào cũng không kịp”.

© Tam Sinh - blogradio.vn

Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.

Bông hồng đỏ

Bông hồng đỏ

Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.

Tháng tám và em

Tháng tám và em

Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.

Khi con đã lớn khôn

Khi con đã lớn khôn

Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.

Đừng kết thúc, em nhé!

Đừng kết thúc, em nhé!

Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Có một mùa nhớ thương

Có một mùa nhớ thương

Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.

back to top