blogradio.vn - Kỳ lạ biết bao, con người ta yêu nhau mà vẫn có thể dễ dàng rời xa nhau như thế. Trong lòng dẫu vẫn còn thương, chỉ cần khẽ buông tay, vội vàng quay đầu là đã không thể tìm lại. Đánh mất nhau giữa quãng thanh xuân ngắn ngủi, liệu ta có kịp tìm lại người ta đã từng thương, hay đành ngậm ngùi bước tiếp để lại đằng sau vô vàn tiếc nuối?
***
Bạn thân mến! Thời tiết còn có khi nắng khi mưa, tình yêu cũng có những khi giận hờn, cãi vã. Những lúc như thế, ta cần cho nhau khoảng không gian, thời gian riêng để tĩnh tâm suy nghĩ, để rồi nhận ra ta vẫn cần nhau đến nhường nào. Có cô gái đã tìm đến một chốn bình yên, gặp một người nghệ sĩ viết tình ca, anh gửi gắm cả một câu chuyện tình dang dở vào trong từng lời ca tiếng hát. Cô gái như bỗng hiểu ra một điều…
Trong chương trình Blog Radio của tuần này, xin mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Người viết tình ca (Thương Linaa)
Mưa cứ rầu rĩ như một khúc vĩ cầm ngân nga không dứt trong đêm tối dài lê thê. Tôi chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn với cái ý tưởng đội ô đi lang thang dưới mưa cho đến khi trời tạnh, bèn rẽ vào một quán cà phê nhỏ ven đường. Kỳ quặc, quán cà phê này tên là “Lang thang”, hệt như để chỉ hoàn cảnh của tôi lúc này vậy.
Tôi rũ nước ướt sũng trên chiếc ô trong suốt rồi gửi trên giá của cửa hàng, tiện tay lấy điện thoại trong túi ra. 5 tin nhắn, 20 cuộc gọi nhỡ. Tôi khẽ lau những giọt nước mưa nhỏ bám trên màn hình rồi lại cất điện thoại đi.
Khác với vẻ ảm đạm nhếch nhác bề ngoài, quán cà phê nhỏ này khá ấm cúng với ánh đèn vàng, âm nhạc du dương đong đầy trong không gian nhỏ nhắn và những bức tranh dễ thương treo nghiêng nghiêng trên bức tường lát gỗ. Điều làm tôi dễ chịu hơn là quán không nhiều mấy đôi yêu nhau quấn quýt hẹn hò, cũng không có những nhóm bạn tụ tập ồn ào. Ở đây người ta ngồi một mình nhiều hơn, để làm việc, để viết lách, hay đơn giản là để tận hưởng sự cô đơn dễ chịu với một cốc cà phê đặc nóng trên bàn. Tôi chọn một góc khuất của quán, gieo mình xuống ghế với tất cả nỗi bực dọc và buồn rầu. Tôi lại lôi điện thoại ra, nhìn đăm đăm vào màn hình Totoro béo tròn, định mở khóa để check tin nhắn, nhưng lại thôi.
Khi cốc capuchino tôi gọi được đặt chị nhân viên đặt ngay ngắn trên bàn, tôi nhận ra mình vẫn đang nhìn chăm chú vào chú Totoro trên màn hình mà không làm bất cứ thứ gì cả. Không thể phủ nhận, tôi đang vô cùng rối bời.
Chợt, một người đàn ông kì quặc ôm theo chiếc guitar từ đâu xuất hiện ngay trước mặt kéo tôi ra khỏi đống suy nghĩ lộn xộn. Anh ta ngang nhiên ngồi đối diện với tôi, thậm chí coi tôi như không tồn tại. Gọi đồ uống xong, anh ta cắm cúi với cây đàn, thi thoảng hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy. Ban đầu tôi hơi giận, định mời anh ta đi chỗ khác bởi quán đâu đến nỗi quá đông, anh ta hoàn toàn có thể tìm một góc khác để ngồi, hơn nữa giờ tôi đang rất rất muốn ở một mình. Nhưng rồi tôi cố nín lặng không nói gì, chăm chú quan sát anh ta hồi lâu. Đầu tóc rối bời, râu ria chưa cạo, quần áo cũ kĩ, anh ta ôm lấy chiếc guitar như thể chỉ có nó trên đời, say mê “phiêu” trong công việc của mình.
Kỳ lạ thay, những nốt nhạc ngắt quãng đượm buồn vang lên, tan vào bản nhạc du dương của quán cafe đem lại cho tôi một cảm giác tò mò dễ chịu. Chàng trai này thật giống hình tượng một nghệ sĩ cô độc trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đó mà tôi đã từng đọc, lang thang trong những nốt đàn để đi tìm bản ngã của chính mình. Thi thoảng chàng “nghệ sĩ” đó dừng công việc của mình lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm dõi nhìn xa xăm, dường như trĩu nặng một nỗi buồn khó gọi tên.
Chúng tôi cứ giữ khoảng cách với nhau như vậy thật lâu cho đến khi chiếc điện thoại trên bàn của tôi sáng lên, “gào thét trong im lặng” với cái tên quen thuộc. Lần đầu tiên người đàn ông đối diện tôi nhìn thẳng, đôi mắt sâu hun hút kia chạm vào mắt tôi.
- Bạn trai cô gọi kìa!
Tôi lật úp điện thoại xuống bàn, cảm giác bực dọc quay lại. Ừ đấy, mắc mớ gì đến anh?
Tôi đã cố tình im lặng, nhưng anh ta vẫn nhìn tôi chòng chọc với ánh mắt hết sức khó hiểu. Nên tôi đành lên tiếng, giọng lộ rõ vẻ khó chịu:
- Đây là việc của tôi, anh cứ bơ đi là được!
Người đàn ông khẽ mỉm cười, thái độ vẫn hết sức kỳ quặc. Tôi buột miệng tò mò hỏi thêm:
- Mà...anh đang viết nhạc à?
- Phải!
- Một bản tình ca?
- Phải!
- Anh viết tặng người yêu?
- Cũ. - Anh ta thêm vào, giọng trầm trầm khản đặc. Tôi chợt lặng im không biết phải nói gì.
- Không, thực ra tôi viết để quên cô ấy.
Tôi nhận ra mình quả thực đã đi vào đề tài nhạy cảm, nhưng một sợi dây tương đồng kì lạ nào đó cứ thôi thúc tôi tiếp tục câu chuyện:
- Chắc anh còn yêu cô ấy lắm?
Người đàn ông nhếch mép cười đau khổ, đáp lời tôi như nói với chính mình:
- Thế mà đã 5 năm trôi qua rồi đấy! 5 năm trước chúng tôi chia tay, ngay tại chỗ này, đối diện như tôi và cô bây giờ vậy.
Anh ta đặt cây guitar sang một bên, hai bàn tay to bản đặt lên bàn, đan vào nhau, đôi mắt đen nhìn thẳng, nhưng không phải nhìn vào tôi - Cô ấy là người tôi yêu sâu sắc nhất. Và tôi hối hận, mãi mãi hối hận vì đã để cô ấy ra đi. Cô...có muốn nghe không? Tôi thấy mình quả là một gã may mắn. May mắn vì đã gặp được một người như cô ấy. Tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày mà cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi, và cả quãng thời gian sau đó nữa. Thực sự giống như là nằm mơ vậy. Tôi yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có, và thật hạnh phúc khi cô ấy đáp lại tình yêu của mình. Cô ấy giống như một thiên thần. Đối xử với tôi thực sự rất tốt. Chỉ có điều tôi lại chẳng biết cách trân trọng tình cảm ấy.
- Tôi chỉ là một thằng khờ mê guitar, vậy mà cứ cho mình như một nghệ sĩ. Tôi yêu cô ấy, nhưng cũng mải miết chạy theo đam mê của mình mà bỏ quên nhiều thứ em dành cho tôi. Những chuyến du ca kéo dài nhiều ngày, những bữa nhậu nhẹt từ đêm tới sáng,...tôi bỏ lỡ nhiều cuộc gọi từ em, cảm thấy phiền toái với những lời nhắc nhở của em, cáu giận khi em phàn nàn. Tôi đã đặt cái tôi nghệ sĩ của mình lên cao quá. Cô thấy đấy, một thằng ích kỉ! - Giọng người đàn ông run run, bờ vai rộng thoáng nhâp nhô, đôi mắt đen tràn đầy ân hận. Dường như thứ cảm xúc này đã đeo bám dày vò anh ta suốt 5 năm qua.
- Chúng tôi lục đục một thời gian dài. Và rồi cô ấy nói chia tay. Tôi đồng ý rất nhanh chóng, còn nghĩ rằng mình sắp được tự do. Để rồi suốt một tháng sau đó, tôi đã phát điên lên vì nhớ cô ấy. Tôi đã gọi cho cô ấy rất nhiều lần, nhưng cô ấy không bắt máy. Cô ấy cũng khóa cả Facebook, Instagram thì không hoạt động. Tôi tìm đến nơi cô ấy đã từng ở, người ta bảo cô ấy chuyển trọ rồi. Tôi chẳng biết phải làm sao cả! Mãi sau, tôi mới liên lạc được với bạn của cô ấy - Giọng anh ta hơi nghẹn lại, đôi mắt như có một màng nước mỏng bọc quanh - Cô ấy từng nói với tôi là, vì yêu tôi nên đã từ chối khi gia đình cho cơ hội ra nước ngoài du học. Nhưng giờ thì...
Anh ta dừng lại, đôi mắt dõi ra xa bên ngoài cửa sổ. Mưa vẫn cứ rơi, từng giọt nặng nề táp vào khung cửa kính. Có lẽ mưa vẫn còn rất to, chỉ là âm thanh ồn ã của nó không thể tràn vào không gian ấm cúng đong đầy những bản ballad nhẹ nhàng của quán cafe mà thôi.
- Cô ấy đi mà không nói một lời từ biệt sao? Tôi khẽ cất giọng hỏi.
- Phải. Hẳn là cô ấy oán hận tôi lắm. Ngày cô ấy đi, tôi đã đến sân bay để tìm. Nhưng tôi biết tìm thế nào ở một nơi rộng lớn đông đúc đến thế? Cô ấy không tắt máy, nhưng cũng không bắt máy của tôi. Và tôi cứ thế nhìn những chuyến bay lần lượt khởi hành, chỉ biết rằng, cô ấy đã ở trên bầu trời, hướng tới một đất nước xa xôi.
Tôi cảm thấy cổ họng mình có vị gì đăng đắng. Nỗi đau của người đàn ông ấy lớn đến nỗi như bao trùm luôn cả tôi. Tôi biết mình không thấu được bao nhiêu phần những cảm xúc trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy. Mình chỉ là kẻ ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết buồn, là kẻ đứng ngoài nhìn những nhân vật trong truyện chia li, ấy thế mà vẫn có thể rơi nước mắt.
Chúng tôi lại tiếp tục im lặng. Anh đã không muốn kể gì thêm, và tôi cũng chẳng biết hỏi anh ta thêm điều gì. Anh ta tiếp tục công việc, tôi thì cứ mãi suy nghĩ mông lung, về chuyện của người, về chuyện của mình. Dường như một quãng thời gian rất lâu sau đó, khi nhiều người khách xung quanh đã rời quán ra về, anh ta mới một lần nữa dừng lại.
- Anh viết xong rồi?
Người đàn ông khẽ gật đầu.
- Cô có tò mò không?
- Hơi hơi - Tôi thành thật.
- Vậy thì tôi tặng nó cho cô đấy - Anh ta nói, đưa bản nhạc về phía tôi làm tôi hết sức ngạc nhiên.
- Không phải anh viết để tặng cô ấy hay sao?
- Tôi viết để quên cô ấy. Hơn nữa, tôi chẳng cần nó làm gì - Anh ta nói, tay khẽ chạm vào ngực - Vì bản nhạc ấy vốn đã ở đây rồi.
Trong lúc sửa soạn ra về, anh ta cười biết ơn:
- Cảm ơn cô vì đã lắng nghe câu chuyện của tôi! Không gì thoải mái hơn tâm sự vói một người lạ, không phải nghe những lời khuyên răn hay trách móc, chỉ đơn giản là đồng cảm và thấu hiểu thôi. Cô cũng đừng nghĩ tôi là kẻ lập dị nhé, nhìn tôi nhếch nhác thế này thôi chứ tháng sau khi gần đến ngày cưới, trông tôi sẽ đàng hoàng tử tế ngay!
- Sao có thể như thế được? - Tôi ngạc nhiên thốt lên - Chẳng phải anh đối với cô gái kia vẫn còn rất sâu nặng hay sao?
- Cô còn trẻ, chưa hiểu hết đâu - Anh ta đáp, tâm trạng có vẻ vui hơn một chút.
- Anh không đợi cô ấy sao? Biết đâu cô ấy vẫn còn yêu anh? Biết đâu cô ấy quay về thì hai người có thể trở lại? - Tôi nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
- Cô bé ạ, thời gian có thể trả lại cho mình những gì đã mất, nhưng cũng có thể lấy đi của mình tất cả. Dù cô ấy có quay trở lại, thì khoảng cách của chúng tôi đã quá lớn rồi. Việc duy nhất tôi có thể làm chính là giữ mãi mãi tình yêu ấy trong những bản nhạc này, để nó trở thành hồi ức không bao giờ cũ. Cô còn trẻ, nên hãy trân trọng những thứ mình đang có đi! - Anh ta đáp như một lời chào từ biệt, rồi bóng dáng cô độc ấy rời đi nhanh như khi xuất hiện.
Người đàn ông đó rời đi một lúc rồi, tôi vẫn cứ ngồi đó, suy nghĩ mãi. Kỳ lạ biết bao, con người ta yêu nhau mà vẫn có thể dễ dàng rời xa nhau như thế. Trong lòng dẫu vẫn còn thương, chỉ cần khẽ buông tay, vội vàng quay đầu là đã không thể tìm lại. Đánh mất nhau giữa quãng thanh xuân ngắn ngủi, liệu ta có kịp tìm lại người ta đã từng thương, hay đành ngậm ngùi bước tiếp để lại đằng sau vô vàn tiếc nuối?
Lúc tôi rời quá cafe nhỏ, dường như đã rất muộn rồi. Trời vẫn cứ mưa tầm tã không dứt. Cầm bản nhạc trên tay, tôi thấy vừa tò mò lại có cái gì đó buồn bã, nuối tiếc. Tôi chợt muốn kể cho anh nghe chuyện này biết bao! Phải rồi, anh biết guitar mà, anh có thể đàn lại bản nhạc ấy! Anh...
Chợt điện thoại lại sáng lên, không cần nhìn cũng biết người gọi là ai. Tôi bắt máy.
- Em đang ở đâu? Em hãy bình tĩnh lại đi, chúng ta gặp nhau rồi từ từ nói chuyện...- Đầu dây bên kia sốt sắng.
Tôi khẽ đáp:
- Anh, em nhớ anh.
© Thương Linaa – blogradio.vn
Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Người viết tình ca của tác giả Thương Lina. Bạn thân mến, tiếp sau đây mời bạn lắng nghe bài thơ Bài tình ca thuở ấy của tác giả Đỗ Ngọc Trung.
Bài tình ca thuở ấy (Đỗ Ngọc Trung)
Ngày đó bước bên anh, em khẽ hát Forever say đắm
Dáng ngọc tuổi hồng, mắt đen láy long lanh
Con đường đến trường cắt qua cánh đồng xanh
Anh bỗng thấy mình đi trong lời hát.
Cảm xúc ấy hôm nay còn nguyên vẹn
Kỷ niệm tình đầu cháy bỏng tiếng guitar
Ngọt ngào như mật hoa
Nhẹ nhàng từng hơi thở
Mãi nhớ những giấc mơ dạt dào về miền hạ
Giữa xao xác cỏ may, giã biệt tuổi học trò!
Gửi lại em ghế đá sân trường, gốc phượng thuở hẹn hò
Còn sáng trong tinh khôi lời tỏ tình vụng dại
Cái cằm rất xinh và nụ cười chúm chím
Em lắc đầu, anh chớp mắt chờ mong.
Sao khoảnh khắc đợi chờ có gì mà dài thế!
Đến tận bây giờ chưa phai nhạt trong anh
Dẫu cánh phượng mong manh nép mình trong nhật ký
Cuộc sống có xô bồ xa cách giữa hai phương
Chắc em cũng như anh, còn thương và tiếc nuối
Mỗi lúc bồi hồi nét bút cuối thời thơ.
Ngày...tháng...năm... Giữ lại những mộng mơ,
Xin còn hát bài tình ca thuở ấy!
Bài thơ trên là nỗi nhớ thương khắc khoải của chàng trai cho mối tình đầu năm nào. Bài thơ sau đây lại là tiếng lòng của một cô gái dành cho chàng trai mà cô ấy thương. Mời bạn lắng nghe bài thơ với tựa đề.
Thu tặng em bản tình ca lặng lẽ (Lương Mỹ Hạnh)
Thu tặng em chút sắc vàng hoang dại
anh có tin nắng mở mắt diệu kỳ
hoa khết nở từng chùm như sao nhỏ
tóc em cài những bụi nắng li ti.
Thu tặng em dòng sông và mây trắng
thuyền ai về nhuộm đẫm ánh hoàng hôn
tiếng nói cười vỡ chiều bên bến vắng
sỏi lao xao rộn rã bước chân về.
Thu tặng em
bản tình ca lặng lẽ
chiếc lá rơi
như nốt nhạc không lời
chàng họa sĩ bỏ bùa trên giá vẽ
lá đỏ bầm tựa giọt máu tim rơi.
Thu tặng em áo choàng ngày cũ
mặt trời ngủ vùi trong những đóa hướng dương
giọng đêm trầm gọi những mùa trăng nhú
thu ngọt đằm bài hát bỗng du dương.
Giọng đọc: Hà Diễm, Cao Trí
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang