Blog Radio 455: Anh có muốn giữ em lại không?
2016-08-12 22:00
Tác giả: Nguyễn Sen, Libra289 Giọng đọc: Phương Dung
- Anh không biết chắc rằng bên anh em có hạnh phúc không, nhưng anh sẽ cố gắng. Anh sợ mình sẽ khiến em đau khổ, nhưng anh cũng biết, anh không thể thiếu em, vì thế, cho anh ích kỉ một lần, em ở lại đây được không?
Lá thư trong tuần: Kỷ niệm là góc nhỏ bình yên trong lòng (Không Thích Bon Chen)
Kỷ niệm chính là những dấu mốc như khi người ta đọc một cuốn sách và rồi phải dùng thêm một thứ đi kèm gọi là “kẹp sách” để đánh dấu trang.
Kỷ niệm trong cuộc đời mỗi con người có những thứ rất dễ nhớ, nhưng cũng có những thứ không phải nói quên là sẽ quên đi được.
Người ta sống trong đời, những kỉ niệm theo những năm tháng ấy cứ thế tăng lên. Người ta nhớ những trang kỷ niệm cũng như việc người ta thuộc đường về nhà. Không cần phải học, chỉ là người ta đã từng trải qua, người ta nhớ nó, thế thôi. Có đôi khi, vì cuộc sống thay đổi, những con đường cũng thay đổi, nên khi chúng ta bước vào những con đường ấy, có thể bỡ ngỡ, có thể đi sai đường một chút, nhưng rồi chúng ta vẫn nhớ ra, và định vị được đường về. Thế nên người ta xa quê, đi xa mấy cũng quay trở về được. Kỷ niệm cũng vậy, có thể vì tháng năm trôi không mấy khi nhắc lại, nên bị mai một một vài thứ, nhưng những thứ cốt lõi làm nên kỉ niệm hẳn vẫn còn nguyên vẹn. Kỷ niệm chính là những dấu mốc, là minh chứng cho những nếp nhăn xếp chồng lên nhau.
Chúng ta những tưởng, cứ sống hết tuổi thanh xuân, cứ đến buổi xế chiều, là chúng ta đã đi hết cuộc đời. Nhưng quả thực, chúng ta vẫn luôn tồn tại khi được sống trong kỷ ức của một ai đó. Như tôi nhớ đến bạn qua một kỷ niệm tuổi trẻ. Sợi dây vô hình của kỷ niệm luôn gắn chặt chúng ta lại với nhau, mặc kệ sự xa xôi về khoảng cách địa lí.
Cuộc sống thì vẫn trôi, và chúng ta không ngừng khôn lớn. Những mảnh ký ức tuy vụn vặt và khó nhớ, nhưng nó chính là nhà ga ký ức, là những nhân tố ghép thành cuộc sống đã qua của ta.
Kỷ niệm chính là một phần của cuộc sống, thứ viết nên những yêu thương không bao giờ bị phá vỡ.
Kỷ niệm là những minh chứng cho cuộc sống tươi đẹp từng có là nền tảng vững chắc cho hiện tại, tương lai.
Kỷ niệm là những cung bậc đầy màu sắc trong suốt tuổi thơ được cùng một ai đó vun đắp lên.
Kỷ niệm là quãng thời gian đầy đặn, và vẹn nguyên nhất.
Kỷ niệm là bằng chứng cho cách sống, cách làm người, cách vươn lên giữa bao bon chen hối hả đời thường là nền tảng cho tin yêu, và một tương lai rộng mở.
Kỷ niệm là góc nhỏ bình yên, cho những cảm xúc đong đầy ở lại.
Tôi vẫn nhớ lời hẹn ước với một người, rằng sẽ gặp lại nhau giữa năm tháng cuộc đời, ở giữa giao điểm của những nếp nhăn xếp chồng những kỉ niệm. Cảm ơn người vì đã cho tôi những đổi khác tươi mới trong chính cuộc sống của mình, mà còn ở lại sau cùng và mãi mãi: “Cuộc đời mỗi người là cả một chuỗi những kỷ niệm”.
Tôi từng tiếc ngẩn ngơ trước một hình bóng xa rời tôi và cuộc đời, ngỡ là mãi không gặp được lại. Và những kỷ niệm cho tôi biết người vẫn sống bên tôi. Đúng như ai đó đã nói một câu như thế này: “Khi được sống trong ký ức, những kỷ niệm của một ai đó, nghĩa là người đó luôn được sống, mãi mãi, chỉ khác là sẽ không gặp lại”.
Kỷ niệm là góc nhỏ bình yên, cho những cảm xúc đong đầy ở lại…
(Không Thích Bon Chen)
Truyện ngắn: Người giấu nỗi buồn vào sâu đáy mắt (Libra289)
Người ta bảo phụ nữ ai cũng đẹp, có người là đẹp ở bề ngoài, có người là đẹp ở tâm hồn.
Nàng đã bật cười khi nghe câu nói ấy. Mắt nàng dài dài, đuôi mắt cong cong mỗi khi cười, bờ mi cong, không dày rợp bóng nhưng dài và đều đặn. Nàng không có mắt đen long lanh, nhưng màu nâu nhàn nhạt trong đáy mắt nàng lúc nào cũng hút hồn người đối diện. Màu mắt nâu hiền lành, sáng trong và quyến rũ một cách lạ lùng. Có người lại nhìn vào đôi mắt nàng, rồi như lạc lối giữa miên man yêu thương dịu dàng, mãi chẳng tìm thấy đường ra.
Còn anh, một người đàn ông dùng từ đẹp để miêu tả thì thật là khó hiểu. Nhưng gương mặt anh quả thật hoàn hảo, như món quà vô giá của tạo hóa. Các đường nét hài hòa với nhau theo một cách rất riêng, cuốn hút, nam tính, mang đôi chút hoang dại. Anh mang vẻ đẹp lãng tử như chính tính cách trước nay vẫn vậy.
Anh quen nàng từ một diễn đàn nhiếp ảnh online. Anh ấn tượng với bức ảnh avatar một đôi mắt đẹp nhưng man mác buồn của nàng, nỗi buồn thênh thang như nắng nhạt cuối thu, yếu ớt mong manh đến lạ kì. Còn nàng, nàng thích những bức ảnh đầy chất “nghệ” rất lãng tử mà anh post lên. Màu ảnh anh hay dùng cũng là chất ảnh nàng thích.
Ừ thì thời đại công nghệ số, đơn giản như thế rồi họ quen nhau, gặp nhau, và trở thành những người bạn. Nàng có thể mượn anh đến vài buổi gặp mặt bạn bè cần đi đôi, anh có thể nhờ nàng vài ba việc của phụ nữ như đi chọn quà cho mẹ anh hay mua sắm mấy thứ linh tinh mà con em gái anh thích… Nhiều khi nhìn họ như đôi vợ chồng đã cưới nhau lâu ngày, bình yên và hòa hợp, nhưng ít ai biết rằng, họ vốn chẳng là gì của nhau, họ đơn giản là hai người bạn hợp tính. Giữa họ chưa bao giờ có một lời yêu thương hứa hẹn, giữa họ là những thói quen sắp trở thành quen thuộc trong tiềm thức, là những kí ức đẹp trong nhau.
Anh có yêu nàng không? Nàng nhạt nhòa giữa đám đông, ngoài đôi mắt luôn ăm ắp xúc cảm thì còn lại chẳng có bao nhiêu nổi bật. Phải chăng từ ngày hôm ấy, anh nhìn thấy nàng qua cửa kính quán café, gương mặt nghiêng khuất sau những cánh hoa cúc họa mi trắng nhàn nhạt trên bàn nước, chỉ có đôi mắt cong cong luôn sáng lên ánh sáng đặc biệt kia là đầy thu hút. Anh không biết, chẳng ai biết cả, chỉ có con tim anh cất tiếng trả lời.
Thế nhưng…
Anh sợ nàng phải khóc vì chính cái chất lãng tử trong anh, không đủ tự tin rằng mình có thể dừng chân bên nàng mãi mãi. Vì thế, anh chưa từng ngỏ ý muốn nàng làm bến đỗ của riêng anh. Anh sợ bản thân mình làm nàng đau khổ. Hôm nay anh có thể thấy nàng thật thu hút, anh lạc lối giữa đôi mắt nàng mà chẳng tìm được đường ra, nhưng còn ngày mai, và những ngày sau nữa. Anh không biết anh có thể dừng lại bao lâu, và anh sợ tổn thương nàng khi anh ra đi. Ừ thì cứ thế, cứ để nàng nơi ấy, trong yêu thương hoang hoải nơi đáy tim anh, vậy thôi…
Nàng ngẩn ngơ ngồi vuốt những cánh hoa cúc họa mi trên bàn. Tách café chỉ còn âm ấm nhưng vẫn thơm nồng nàn. Bên ngoài cửa kính, dòng người qua lại đông đúc, nàng dõi mắt tìm một bóng hình quen thuộc…
Sau buổi hẹn đầu tiên, quán café này chính là nơi hai người thường lui tới. Nàng vẫn giữ thói quen cũ, thích ngồi sát cửa kính, ở nơi có thể thoải mái ngắm đường phố, ở nơi mà người ta đi qua chỉ liếc mắt cũng có thể thấy được. Đây là quán quen của nàng, lúc trước nàng thích ngồi trong góc, nhấm nháp café và đọc vài trang sách, nhưng chẳng biết từ lúc nào, thói quen ấy thay đổi, nàng chuyển ra vị trí nổi bật này, nơi lần đầu anh nhìn thấy nàng. Nhìn chàng trai gõ gõ cửa kính ngày hôm ấy, nàng thấy tim mình như loạn nhịp. Có rất ít người có thể nhận ra nàng từ lần gặp đầu tiên, nhưng anh có thể.
Anh dường như trái ngược với một cô gái an toàn và nhạt nhòa như nàng. Nhưng nàng không biết vì sao anh có thể bỏ cả vài tiếng đồng hồ đi siêu thị với nàng, anh nhờ nàng mua những thứ lặt vặt nhưng lúc nào cũng là người hộ tống và xách đồ cho nàng, dù nàng khẳng định mình dư sức có thể đi mua hộ anh, anh có thể ngồi đọc tiểu thuyết của nàng cả giờ để đợi nàng nấu cơm cho hai người sau, cả ngày trời dạo phố, với nàng, anh luôn kiên nhẫn. Thế nhưng, anh có yêu nàng không? Nàng không biết, có lẽ anh cũng chẳng biết, có lẽ chẳng ai biết cả! Ngoài những kí ức vụn vặt bình ấy, anh chưa cho nàng một câu yêu thương, một lời hứa hẹn, hay thậm chí một câu bóng gió thăm dò cũng không.
Hai người cứ thế, như bạn bè, như tình nhân, như chẳng là ai cả. Không ai can đảm tiến lên một bước, phá vỡ cái tầng giấy mong manh đang ngăn cách. Anh không, nàng lại càng không dám… Hai con người quá khác nhau, nhưng cũng lại thật giống nhau, đem yêu thương cất vào nơi đáy mắt, đem tình cảm chôn thật sâu trong tim.
Rồi đến một ngày kia, nàng như thường lệ lại ngồi một mình bên cửa sổ quán café quen thuộc. Anh sánh vai cùng một cô gái trẻ hơn nàng, quyến rũ, xinh đẹp, và đầy tự tin. Họ đi bên nhau, như một đôi tình nhân ăn ý. Nếu như là nàng thì hẳn giống một bà nội trợ hiền lành, rụt rè, đi bên cạnh người chồng đã gắn bó cả tuổi thanh xuân. Khác hẳn nhau, không chỉ vì cô ấy trẻ đẹp hơn nàng, chỉ là cái cách họ nghĩ về nhau khác…
Nàng chỉ thấy nhói một cái ở tim…
Đã cả tháng anh chưa thấy nàng, anh cũng không còn nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh cửa sổ quán café ngay gần công ty anh nữa. Họ chỉ chớp nhoáng nói với nhau vài ba câu mỗi khi online, nhàn nhạt và xa cách. Anh dường như cảm thấy nàng lại trôi dần ra khỏi cuộc sống của anh, xa dần tầm mắt anh, xóa đi sự tồn tại mối quan hệ chẳng rõ ràng giữa hai người. Sự tồn tại của nàng quá mong manh, đến mức gần như anh chẳng phát hiện ra, chỉ thấy thiếu thiếu một thứ gì đó khó gọi tên.
Lâu lắm rồi anh chẳng được ăn món bánh quy hơi quá lửa của nàng, cũng lâu rồi họ không lang thang khắp Đinh Lễ để tìm sách.
Lâu rồi nàng chẳng rủ anh đi chụp ảnh, mặc dù mùa này Hà Nội rợp phố bằng lăng tím, và hoa sen trên những gánh hàng rong thì ngan ngát hương thơm.
Lâu lắm rồi anh chẳng còn cảm giác ngồi nhâm nhi một ly café, đọc vài ba đoạn trong cuốn tiểu thuyết diễm tình sướt mướt của nàng, và đợi nàng nấu ăn, bình yên như được về nhà…
Anh dần cảm nhận được nỗi trống vắng khi không có nàng. Tự nhủ rằng rồi anh sẽ quen thôi, như trước nay vẫn vậy. Anh muốn giữ chân nàng ở bên nhẹ nhàng như trước, như một bến đỗ yên bình sau giông tố.
Hình như là nàng đi thật rồi… Anh thảng thốt, nhận ra sự thật ấy, rồi lại giật mình phát hiện, hóa ra tim mình đau đến thế.
Anh quanh quẩn những chỗ họ hay qua, và ngẩn ngơ nghĩ đến nàng. Dừng xe trước cửa quán café cũ, anh không nhìn thấy đôi mắt trong veo thấp thoáng sau đám cúc họa mi bên cửa kính, nhưng vẫn quyết định bước vào. Chắc là chẳng có nàng, nhưng sẽ bình yên hơn.
- Anh, hôm nay anh rảnh à?
Khi anh còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, nàng bước đến gần và cất tiếng hỏi. Sao anh không phát hiện ra nàng cũng trong quán nhỉ? Nàng ngồi đâu, bên kia, hay bên đó?
- Sao em cũng ở đây? Lâu rồi không thấy em qua đây, nên hôm nay, anh ra xem thử.
- Em vẫn qua thường xuyên mà anh.
- Sao cơ, anh đi qua, và chẳng thấy em ngồi đây bao giờ.
- À, em ngồi trong góc, lúc trước em hay ngồi đó hơn.
- Thế ư? Không phải mình hay ngồi bàn này sao? Sao em lại quay lại bên ấy?
- À thì, tại anh…
Cô bật nói ra câu ấy, rồi lại im lặng. Họ đã bỏ qua nhau như thế, vẫn là nơi quen thuộc, nhưng họ không thấy nhau. Cô hít một hơn thật sâu, và nhìn thẳng vào mắt anh:
- Lúc trước em ngồi kia quen rồi, nhưng em muốn anh đi qua bất cứ lúc nào cũng có thể thấy em, nên em chuyển sang bên này. Em đã đợi anh rất lâu, rất lâu, rồi em phát hiện ra hình như em không dám đợi nữa.
- Ngày nào anh cũng qua nơi này, nhưng anh không thấy em, nên anh không rẽ vào. Anh không biết em ngồi trong ấy, anh cũng không biết em có đến hay không, anh xin lỗi, thậm chí anh còn chưa một lần vào thử ngồi đợi em. Không thấy em, anh mới phát hiện ra từ trước đến nay, mình ngốc đến thế nào, tại sao anh không giữ em lại…
- Em đã giấu tình yêu của mình quá sâu, và quá lâu rồi. Hôm nay em chỉ muốn hỏi anh, anh có muốn… giữ em lại không.
- Anh không biết chắc rằng bên anh em có hạnh phúc không, nhưng anh sẽ cố gắng. Anh sợ mình sẽ khiến em đau khổ, nhưng anh cũng biết, anh không thể thiếu em, vì thế, cho anh ích kỉ một lần, em ở lại đây được không?
Cô bật khóc, rồi lại bật cười. Cuối cùng, cô cũng đợi được anh! Cuối cùng, họ đã đợi được nhau. Phá bỏ đi ranh giới cuối cùng, hạnh phúc hay không, là do họ nắm giữ…
(Libra289)
Giọng đọc: Phương Dung
Sản xuất: Hằng Nga và nhóm sản xuất blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.