“Báu vật” của nhân duyên
2017-06-04 01:00
Tác giả: Ly Giọng đọc: Tuấn Anh
Giữa Sài Gòn khói bụi lúc tan tầm, tôi tĩnh lặng ngồi ngắm dòng người chen nhau, bản thân không vội vã xô bồ nhưng lại ôm mớ tâm trạng đầy sóng. Cầm ly café đen không đường uống dở, tôi nhẹ nhàng rót Redbull vào, cẩn thận và tỉ mỉ, lại khuấy đều. Bật lửa châm điếu thuốc, nuốt trọn ngụm khói xuống phổi, rồi hớp nhẹ ngụm thức uống vừa pha, cảm nhận sự thoải mái của từng tế bào mà bất cần hệ lụy. Có lần em hỏi, “sao không nhả khói”, tôi cười bảo “hút thật là phải nuốt trọn vào”. Nhiều năm sau đó ngẫm lại, em hỏi không phải cần đáp án mà chỉ muốn tôi hiểu, em yêu tôi theo cách “giữ trọn vào”, dù biết thừa biết về sự độc hại.
Tháng 4 lại về, trái đất vẫn quay dù em đi mất, hay chính xác là em vẫn tồn tại ở đó nhưng vĩnh viễn không thuộc về tôi. Mùa hè, với cơn mưa bất chợt, sự hạnh ngộ tình cờ, và rồi xa lòng thăm thẳm. Tôi nghe đọc ở đâu đó, “một cô gái bạn gặp trong đời, là người rất quan trọng nhưng không thể yêu, được gọi là báu vật”. Tôi tin điều đó. “Báu vật” luôn nhớ đến sinh nhật tôi, dù vào hè chẳng mấy ai thèm quan tâm. Lúc nhỏ tôi hay tủi thân khi cả lớp hát mừng sinh nhật ai đó. Sau này có em, chỉ cần sáng sớm lăn một vòng, là chạm vào món quà đã được chuẩn bị sẵn. Ngày ấy còn tuổi teen dậy thì, muốn ôm hôn em một cái nhưng rồi lại thôi, dang dở!
Bẵng hai năm dài sau đại học, sự thờ ơ như gáo nước cực lạnh dội xuống. Em có lẽ quá bận để nhớ đến sự tồn tại của tôi để gửi đi một lời chúc. Chất chứa hàng tá câu hỏi không thể giải đáp, tôi vẫn không đủ can đảm để gọi em. Dần theo thời gian, tôi lao vào bận bịu, vào các mối quan hệ mới mà vẫn không thể thôi nhớ em mỗi tối. Dù biết rằng, cô bé có bím tóc xoăn dài và dày ấy đã không con thuộc về tôi nữa vào thời điểm em vô tình cắt phanh thứ tôi thích nhất rồi khoe rằng tóc ngắn hợp với em hơn. Hôm ấy, nụ cười của em vẫn rực nắng mùa hạ, nhưng đôi mắt ảm đạm không còn chứa trời xanh.
Tôi gọi để đón em đến nhà đứa bạn. Uống thật say trước khi chở em về. Vòng tay đó ôm chặt, nước mắt ngấm ướt lưng áo, em bóp nghẹn tim tôi với câu hỏi: “tình đầu à, tao yêu mày bảy năm, vô tâm đến mức không biết thật sao?”. Khoảnh khắc đó, tôi muốn dừng ngay xe lại, ôm không cho em đi nữa, chỉ là của mình tôi. Con tim dù mãnh liệt, lí trí vẫn còn đó, cơn say vẫn không xoay chuyển được sự mạnh mẽ của ý chí, tôi chọn im lặng. Mây đen phủ vừa kín trời, ấy vậy mà lòng ngập mưa bão. Khi nhân duyên rơi xuống bất chợt, chúng ta không thể chọn người để yêu, nhưng phải chọn cách yêu. Những hàng dừa xanh nhòe đi trong tầm mắt, em bảo lái chậm thôi, cho gần nhau thêm đôi chút. Dừng xe cách nhà em một quãng, để em lao vào hôn tôi, để tôi đón nhận như một lời tạm biệt mãnh liệt nhất. Đó là vị mặn của nước mắt, say của bia, nồng của tình, hờn dỗi của lặng im và cả sự trải đời trong mỗi giây giao hòa.
Cảm ơn em, vì chúng ta không cần tiếc nuối cho quãng dài của tuổi trẻ. Em không là mảnh ghép cuối trọn vẹn nhưng lại thiết yếu cho cuộc đời này. “Báu vật” của tôi, vẫn luôn còn mãi đấy thôi!
© Lê Nguyễn Vy Băng – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.