Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)
2024-05-17 17:00
Tác giả:
Airi
blogradio.vn - Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.
***
(Tiếp theo phần 2)
Mặc dù những chuyện rắc rối gần đây do Cẩm Vân và Minh Hải mang tới đã tạm thời được giải quyết nhưng cô biết tâm trạng của anh sẽ không dễ dàng bình ổn nhanh như vậy. Dù sao vết thương cũ trong lòng vẫn quá lớn!
Tuy chỉ mới quen biết anh gần đây nhưng Thùy Anh biết anh không phải người dễ dàng bộc lộ những đau thương ra bên ngoài. Anh luôn đè nén nó sâu tận trong lòng, dùng thái độ hòa nhã, dịu dàng để đối xử với mọi người, hoàn toàn không đem những tổn thương mà người khác mang tới cho anh để làm tổn thương người vô tội. Cô rất có cảm tình với anh ở điểm ấy, và không biết từ khi nào cô cảm thấy bản thân muốn gặp anh nhiều hơn, muốn hiểu thêm về cuộc sống của anh chứ không đơn thuần chỉ xoay quanh công việc.
Đã hơn một tuần kể từ ngày kết thúc khai mạc triển lãm, cô không gặp anh, đôi ba dòng tin nhắn cũng chẳng khỏa lấp được sự mong đợi của cô. Thùy Anh hiểu rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, muốn gì?
Hôm nay sau khi tan ca, Thùy Anh quyết định đến gặp Phong Vũ, dù sao anh vẫn đang nợ cô một bữa cơm. Lúc vừa lái xe đến phòng tranh thì cơn mưa bất chợt kéo đến, cô ngồi trong xe ngẫm nghĩ giây lát, trùng hợp thật, những lúc cô muốn gặp anh, trời đều đổ mưa. Như thế này là đang muốn ngăn bước chân hay đang muốn tạo cho cô với anh kỉ niệm đặc biệt mỗi lần gặp nhau. Thùy Anh không nghĩ nữa, với tay lấy dù rồi mở cửa bước xuống xe. Cô đứng trước cửa phòng tranh, bấm chuông mấy hồi nhưng bên trong không thấy có phản ứng gì, thậm chí gọi điện thoại cũng không được. Thùy Anh nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài trời, anh ấy ra ngoài mua đồ sao? Thùy Anh quyết định thử ghé siêu thị anh hay đến để xem thử nhưng không thấy anh. Cô hơi thất vọng, bèn đi dạo loanh quanh khu này một chút, ra đến đại lộ chính thì mưa càng thêm nặng hạt, gió xung quanh thổi vù vù đến mức nếu cô không giữ chặt cây dù trên tay thì bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị thổi tung lên trời. Nhìn thấy thời tiết mỗi lúc một xấu, Thùy Anh đành quay về xe.
_(1).jpg)
Lúc vừa quay đầu, cô chợt nhìn thấy ở đằng xa một bóng hình quen thuộc. Thùy Anh vội vã chạy lại, gọi to tên anh nhưng người ấy dường như không phản ứng gì. Ngay khi vừa đuổi kịp, cô lập tức kéo khuỷu tay anh:
- Anh...
Quả nhiên là cô không nhìn nhầm người, đúng là Phong Vũ, nhưng sao người anh lại ướt nhẹp thế này? Thùy Anh không do dự, cầm dù che cho anh:
- Chúng ta mau về thôi! Mưa to lắm!
- Không được... – anh khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Cô đuổi theo, kéo anh lại. Phong Vũ không nghe lời cô, ánh mắt thất thần dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thùy Anh hét to:
- Có chuyện gì thế?
Lúc này anh mới đưa mắt nhìn sang cô, miệng mấp máy một câu:
- Không thấy nó... Không thấy...
- Không thấy gì ạ?
- ... Nó... – giọng nói anh đứt quãng.
Trong giây lát, Thùy Anh liền nhớ đến:
- Là... Bánh ú... đúng không?
Anh gật đầu rồi lại tính tiếp tục đi tìm. Cô giữ chặt anh:
- Về nhà trước, em sẽ tìm nó giúp anh!
- Không sao...
Phong Vũ kéo tay cô ra, định đi sang đường nhưng lúc này đèn tín hiệu vẫn chưa chuyển màu xanh, xe đi qua liên tục bấm còi inh ỏi. Phong Vũ chợt khựng lại, đầu óc rối rắm, hai bên tai chợt đau nhức dữ dội, anh ôm đầu khuỵu người xuống. Thùy Anh lo lắng, quăng luôn cây dù mà chạy tới đỡ anh vào bên trong, mặc kệ anh có đồng ý hay không cô vẫn kéo anh về nhà. Phong Vũ mệt lả, cả người không có sức phản kháng, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, những kí ức năm xưa lại quay về...
***
Năm đó, anh chỉ mới 21 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học xong, ba mẹ đã cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh tại một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Khoảng thời gian đó thực sự hạnh phúc, anh cứ ngỡ mình đã có trong tay tất cả mọi thứ: tuổi trẻ, gia đình, tình yêu và cả tương lai rộng mở.
Nhưng ai ngờ chỉ trong một đêm, anh đã mất tất cả. Trên chiếc ôtô do ba anh cầm lái năm đó đã bị một chiếc xe container đâm phải, phần đầu vỡ nát, ba mẹ anh chết ngay tại chỗ, còn anh may mắn ngồi ghế sau nên thoát chết. Tuy nhiên, lúc được đưa đến bệnh viện anh cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch, một mảnh vỡ ở cửa kính đã đâm vào tai anh và khả năng phục hồi gần như không còn.
Tỉnh lại sau vụ tai nạn thảm khốc, anh gần như chẳng có mấy ý chí phục hồi, thanh âm xung quanh trở nên mơ hồ, họ hàng, người thân xung quanh đến thăm cũng dần thưa thớt. Một tháng sau đó, anh chỉ như người mất hồn, không nói chuyện, không cử động, chính trong giây phút đó người con gái anh yêu đã rời bỏ anh mà theo người khác, trước lúc đi còn không quên nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét:
“Anh có biết anh như vầy khiến người khác mệt mỏi lắm không?”
“Cậu hiện giờ bản thân còn chẳng lo được, lấy gì lo cho cô ấy? Tính để cô ấy gánh nợ chung với cậu à?”
Anh vẫn còn nhớ như in những lời Minh Hải và Cẩm Vân đã nói. Lúc ấy, anh chỉ hỏi họ một câu:
“Hai người lén lút quen nhau trước hay sau khi tôi gặp nạn?”
Không ai trả lời anh! Một sự im lặng đến đáng sợ nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của hai người đó, anh đã biết đáp án. Liên tiếp nhiều bi kịch ập đến khiến anh như bị đánh gục, có lần anh đứng trên sân thượng bệnh viện, trong đầu nghĩ, liệu rằng nhảy xuống có phải mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn không, anh sẽ không phải chịu đựng đau đớn thể xác lẫn tinh thần? Nhưng khi vừa bước lên bậc thềm, anh lại sợ hãi chùn chân, mình rời khỏi thế giới bằng cách này thì khi gặp lại ba mẹ anh nên nói gì với họ? Nói rằng anh đã hèn nhát chạy trốn hiện thực ư? Ắt hẳn họ sẽ thất vọng lắm! Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến tâm trạng anh trở nên bình tĩnh hơn, kể từ sau đó anh không còn nghĩ đến chuyện dại dột vừa rồi nữa.
_(1).jpg)
Trở lại với cuộc sống, anh gần như trở nên khép kín hơn, vòng bạn bè cũng thu hẹp, dù bị phản bội nhưng anh lại không muốn trút nó lên những người vô tội xung quanh. Anh cứ thế ôm vết thương vừa mới lành sẹo mà sống, không oán trách, không than vãn vì bởi anh chẳng còn sức để làm như thế nữa.
...
Phong Vũ rốt cuộc cũng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, anh đã ngủ nguyên một ngày. Vừa định ngồi dậy thì chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang cọ ở bàn tay mình, anh đưa mắt nhìn xuống, hóa ra ra Bánh ú. Anh vui mừng bế nó lên, ôm vào lòng, nó là mối liên hệ sống duy nhất giữa anh và ba mẹ đã mất, vì vậy anh sẽ không để nó đi lạc lần nữa.
- Xin lỗi!
- Em tìm thấy nó ở công viên ngay sau siêu thị, lúc đó có lẽ do trời mưa to quá nên nó đang núp ở trong ống cầu trượt
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Thùy Anh đi lại đặt cốc nước xuống trước mặt anh. Phong Vũ tuy có hơi bất ngờ nhưng anh không hỏi cô điều gì, chỉ nói:
- Cảm ơn!
- Tính tìm anh để thanh toán nợ nần nhưng không ngờ...
- Tôi lại nợ em!
- Đợi anh khỏe lại sẽ tính sổ sau!
Nghe vậy anh liền bật cười. Thùy Anh nhìn anh giây lát, tình trạng hôm qua của anh thực sự khiến cô vô cùng lo lắng, sốt cao đến nửa đêm cũng may sáng nay đã hạ sốt, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
- Em đi về đây, chiều còn phải đến công ty nữa!
- Xin lỗi, đã làm phiền em
Cô ghé sát mặt anh, dùng đôi mắt to tròn ấy để nhìn người đàn ông trước mặt:
- Khách sáo quá vậy, chúng ta là bạn bè mà. Nhỉ?
Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.
Anh buột miệng, nói ra một điều đáng lý phải giữ kín trong lòng:
- Đôi mắt em... rất đẹp, rực rỡ như ánh dương vậy!
Cô bất ngờ, lùi về sau một chút, hai má lẫn mang tai không hẹn mà đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh.
- Ừ, cảm ơn lời khen của anh!
***
Mấy ngày liên tiếp sau đó, vì công việc bận rộn, cô lại không thể gặp anh, cuộc hẹn giữa hai người do đó cũng bị dời lại vô thời hạn. Tranh thủ lúc có thời gian rảnh rỗi ít ỏi, Thùy Anh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào chỗ tin nhắn để trống, trong đầu suy nghĩ liệu có nên nhắn tin hỏi thăm anh không? Cô thừa hiểu cảm xúc của bản thân với anh đã thay đổi, chẳng phải là đối tác, cũng chẳng giống bạn bè, mà là thứ tình cảm đôi lứa đang dần nhen nhóm, nhất là sau tối hôm đó.
Nghĩ ngợi một hồi, Thùy Anh vẫn quyết định thành thật với cảm xúc của bản thân, cô vừa định gửi tin nhắn thì trên màn hình đã hiển thị một tin nhắn vừa được gửi tới.
- Chủ nhật này em có rảnh không?
Cô chẳng ngẫm nghĩ gì lâu, bèn hồi đáp:
- Em rảnh!
- Vậy có thể cùng tôi đi xem triển lãm tranh không?
Anh nhắn tin, kèm theo hình hai tấm vé. Thùy Anh nhìn kỹ thì phát hiện đây là buổi triển lãm tranh từ thiện được tổ chức tại trung tâm thành phố, 100% doanh thu từ việc bán tranh và một số sản phẩm khác sẽ được quyên góp vào quỹ xây dựng trường nội trú cho các em nhỏ ở vùng cao.
- Được ạ! Em sẽ ghé chỗ anh.
- Ừ.
Thùy Anh đọc dòng tin nhắn cuối cùng không kiềm chế được nụ cười trên môi, cô có thể tưởng tượng ra giọng nói trầm ấm, ngữ khí dịu dàng của người đó.
.jpg)
Một tuần trôi qua nhanh chóng như thoi đưa, ngày hẹn cuối cùng cũng đến, trước giờ hẹn, Thùy Anh đứng trước gương thật lâu, không ngờ có lúc cô cũng phải phân vân không biết nên mặc gì, trang điểm ra sao để gặp anh? Cô đã qua cái thời thiếu nữ rung động từ bao lâu rồi, nhưng mà cô không phủ nhận việc mình đang có tình cảm với anh, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để bày tỏ.
Thùy Anh vừa lái xe đến phòng tranh thì cũng vừa vặn nhìn thấy anh từ trong bước ra, cô vội vàng xuống xe chạy lại chỗ anh.
- Anh cho em mượn dù đi! Em quên mang rồi.
Anh chau mày, ban đầu hơi khó hiểu với câu hỏi của cô nhưng mà rất nhanh sau đó đã hiểu ra vấn đề, nhiều lần trước đây, mỗi lần hai người gặp nhau, vào những dịp quan trọng trời đều đổ mưa.
- Trời sẽ không mưa đâu!
- Ai biết được thời tiết chứ?!
Phong Vũ khẽ cười, chiều theo ý cô:
- Đợi giây lát nhé!
Thùy Anh cầm cây dù trên tay thì rất hài lòng, tuy dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ không mưa nhưng thật lòng không phải lúc nào cũng dự báo đúng, tốt nhất nên có chuẩn bị. Cô vui vẻ đi đằng trước mà không nghĩ đến người phía sau đang âm thầm nhìn theo bóng cô. Hôm nay, Thùy Anh mặc một chiếc váy hoa màu vàng chanh, dưới ánh nắng mặt trời dường như càng tôn thêm vẻ rực rỡ, đầy sức sống của cô. Đặc biệt khi cô quay đầu lại gọi tên anh, trong ánh mắt kia anh nhìn thấy những tia phản chiếu lấp lánh.
- Đi nhanh thôi anh!
Dự cảm của cô luôn đúng những khi không cần thiết, quả nhiên trời đã đổ cơn mưa lất phất mặc cho trước đó nắng chói chang. Thùy Anh ngồi trong xe, quay sang anh:
- Em nói đúng không? Trời có thể sẽ mưa mà.
- Ừ, đúng là thế.
Dù đúng là đang trong mùa mưa nhưng nhiều lần như thế này thì không thể gọi là trùng hợp nữa rồi, có thể là...
- Định mệnh!
Cô bất ngờ nói ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh. Phong Vũ nhìn cô, gật đầu.
- Ta vào trong thôi!
Phong Vũ bước xuống xe trước, cầm dù che cho cô. Thùy Anh đi cạnh bên, sóng vai cùng anh, nhịp tim của cô có chút không kiểm soát được. Vào đến nơi, Thùy Anh mới để ý một bên vai của anh lấm tấm không ít nước mưa, hóa ra là Phong Vũ cố ý nghiêng dù về phía Thùy Anh để tránh cho cô bị ướt. Cô cảm động đưa khăn giấy cho anh. Phong Vũ nhận lấy, không quên mỉm cười cảm ơn cô.
Vẫn là nụ cười dễ chịu, thoảng như gió xuân ấy, Thùy Anh không nhịn được mà nói:
- Anh nên cười nhiều lên một chút!
Phong Vũ hơi ngại ngùng, khẽ đáp lời cô:
- Ừm...
Thùy Anh bật cười thích thú vì trêu được anh.
(Hết)
© Airi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sống Cho Chính Mình Vì Cuộc Đời Này Chỉ Có Một Lần | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.















