Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu một cơn gió (Phần 3)

2023-08-08 03:15

Tác giả: Airi


blogradio.vn - Sau buổi câu cá, Hải Đường gần như không rời nhà. Cô dồn hết tâm trí vào trong việc vẽ tranh, nhất là từ nghiên cứu việc sử dụng những hòn sỏi nhặt được ở con suối hôm nọ ra sao? Lâu lắm rồi, cô mới có cảm hứng và làm việc hăng say như thế. Thậm chí một ngày, cô chỉ uống sữa cho qua bữa. Chuyện này đối với cô thì không phải là lần đầu, còn nhớ hồi làm tác phẩm tốt nghiệp, cô cũng lâm vào tình trang tương tự. Hoàn thành xong thì nhập viện vì…

***

(Tiếp phần 2)

“A…”

Nam Phong vừa ăn tối cùng Đồng Văn, Đồng Thi xong, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bàn đặt ở quán chợt kêu lên. Đồng Văn với Đồng Thi nhìn nhau “Giờ này còn ai gọi cho quán chúng ta nữa nhỉ, hay là…”

Nam Phong đi tới, nhấc ống nghe “Alo!”

“Nam…Phong…”

Anh chau mày, một giây sau dường như nhận ra được giọng của người này, anh bèn nói:

“Hải Đường! Có chuyện gì thế?”

Ngừng giây lát, cô mới lên tiếng, nhưng giọng điệu yếu ớt và ngắt quãng: “Trạm…xá hay hiệu thuốc…ở đâu? Tôi…đau quá…”

“Đứng yên ở đó, tôi lên ngay!”- Nam Phong cúp máy.

Đồng Văn, Đồng Thi xúm lại hỏi, anh không nói nhiều chỉ dặn “Hai đưa ra hiệu thuốc của bác Mai đầu ngõ, mua một ít thuốc cho anh!”

“Thuốc gì ạ?”

Nam Phong day trán, ban nãy anh hơi nôn nóng nên quên mất hỏi cô bị làm sao, mà thôi không có thời gian thắc mắc chuyện đó.

“Thuốc ho, thuốc cảm, thuốc đau dạ dày,…mua hết về đây!”

Nói rồi, anh liền tức tốc chạy lên nhà cô. Anh vừa lên tới nơi thì nhìn thấy cô đang đứng dựa cửa, sắc mặt trắng bệch. Anh đi tới:

“Cô ổn chứ?”

Hải Đường xua tay, lắc đầu “Bệnh dạ dày…của tôi lại…tái phát…Ở trong nhà…hết thuốc dự phòng rồi…”

Anh nắm lấy bả vai cô, cẩn thận dìu đi “Cô ráng chịu một chút, tôi đưa cô xuống quán!”

Hải Đường gật đầu, ngồi im trên yên xe, một tay ôm lấy bụng xuýt xoa, còn một tay vòng quay lưng anh, nắm chặt áo. Nam Phong có chút bất ngờ, sải tay cô ngắn hơn anh nghĩ, bàn tay kia cũng nhỏ nữa. Anh không dám chần chừ lâu thêm, đạp xe nhanh nhất có thể đưa cô xuống quán café.

Cô ngồi ôm bụng trong quán, Nam Phong đi tới rót cho cô một cốc nước ấm rồi đưa mấy viên thuốc đau dạ dạy cho cô. Hải Đường cầm lấy, uống một ngụm lớn, cơn đau cũng giảm bớt.

“Tại sao bệnh dạ dạy của cô tái phát thế?”- anh hỏi, vẻ mặt khá nghiêm túc.

“Tôi…” – Hải Đường liếm môi, việc gì mình phải sợ thái độ của người kia chứ?

“Ọc…ọc…ọc…” – cô chưa kịp nói hết câu thì tiếng réo kia đã tố cáo tất cả.

Nam Phong khoanh tay hỏi: “Cô gần đây hay bỏ bữa và không ăn uống đúng giờ?”

Hải Đường đành thừa nhận “Tại tôi mải làm việc quá nên quên mất thời gian!”

Nam Phong chau mày “Là do vẽ tranh…bằng mấy viên sỏi hôm nọ?”

Cô gật gật.

“Tôi đâu có cần gấp, việc gì cô phải vội vàng”

Ơ!? Hải Đường ngẩn vài giây “Tôi nói là bán cho anh sao?”

“Có đấy! Cô quên rồi à, để tôi nhắc lại, chính xác ngày và giờ luôn”

“Được rồi!”- cô giơ tay chắn trước mặt anh, chỉ tạm thời quên thôi mà, bây giờ nhớ lại rồi, là chính miệng cô đã mời chào anh.

“Anh ơi, đống thuốc này tính sao?”

Hai người đang nói chuyện thì Đồng Văn, Đồng Thi xách một bịch xốp đến. Nam Phong chỉ tay qua cô:

“Cầm về hết đi!”

Hải Đường nhận lấy, mở ra bên trong toàn là thuốc, loại nào cũng có đủ. Cô cầm chúng lên, nhìn một cách kì dị.

“Tôi không biết cô bị bệnh gì nên mua cả đống về!”

Cô có nên cảm động không đây!

“Bao nhiêu? Để tôi trả cho anh!”

“Không cần!”

yeu_mot_con_gio1

Hải Đường tính nói tiếp thì bụng lần nữa réo ấm lên. Đồng Văn, Đồng Thi che miệng cười khúc khích, ngay cả Nam Phong cũng không giấu vẻ mặt. Cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ, lần trước là say rượu, còn lần này… Thảm quá! Thảm quá! Cô khóc không ra nước mắt.

“Tôi nấu cho cô ít cháo ăn tạm”

Hải Đường ngượng cười “…Phiền anh!”

Lấp đầy cái bụng xong, Nam Phong đưa cô về. Hải Đường ngồi phía sau nắm chặt yên xe, không nhúc nhích. Nam Phong nhìn cô một thoáng, vô tình nhớ lại khoảng khắc ban nãy.

“Sao thế?”

Cô lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Nam Phong không nói gì, đèo cô về nhà.

Hải Đường đứng trước cửa, thành tâm nói “Cảm ơn anh rất nhiều!”

Nhìn dáng vẻ này của cô, anh bật cười.

“Tôi về đây! Cô nhớ chú ý sức khỏe!”

Cô gật đầu, mở cửa “Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Nói xong, anh quay lưng đi. Hải Đường đứng nép phía sau cánh cửa, nhìn theo bóng lưng anh cho tới lúc khuất xa. Vào nhà, cô bèn lao vào phòng tắm, nửa tiếng sau mới bước ra ngoài. Cô nằm vật ra giường, muốn ngủ nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Hải Đường lồm cồm bò dậy, đi tới bàn làm việc. Cô lấy cuốn sổ vẽ ra. Ngay trang đầu là bức tranh vẽ một người đàn ông đang thổi harmonica, trông vừa nam tính vừa lãng tử. Hải Đường mỉm cười, ngắm nó đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Không được! Không được! Cô gõ vào đầu mấy cái, mày mới chỉ chia tay hơn một năm, không nên sớm rung động trước ai đó được. Mày phải vững lòng tự tôn! Hải Đường ném cuốn sổ lên bàn, chạy vào phòng tắm rửa mặt một hơi.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà cô ở thị trấn SP cũng được một tháng. Trong ngần ấy thời gian, cô cũng thân thiết với mọi người ở quán café hơn, đặc biệt là Nam Phong. Nhiều lúc, cô tự dặn bản thân phải kiềm chế khi ở cạnh anh nhưng chẳng lúc nào làm được nên Hải Đường đành buông xuôi, kệ, tới đâu tính tới đó!

Một buổi sáng đẹp trời, cô theo chân anh ra con suối, vừa đi cô vừa nói:

“Em làm xong bức tranh đó rồi đấy!”

“Được rồi, chiều tôi qua lấy, em định tính giá bao nhiêu?”

Cô cười tinh nghịch “Em thích vật đổi vật hơn!”

Nam Phong im lặng giây lát, sau đó cười “Em muốn lấy mô hình nhà sàn bằng tăm mà tôi đã làm?

Cô không giấu ánh mắt sáng rực, cô nhìn trúng nó ngay từ lần đầu rồi.

“Được rồi! Tôi đồng ý!”

Cô vỗ tay hoan hô, nở nụ cười tươi rói.

Dù đã có nắng nhưng nhiệt độ ở thị trấn vẫn chỉ dao động trên dưới 20 độ C. Mặc kệ khí trời se se lạnh, Hải Đường vẫn lội xuống suối, cô thích ngâm chân mình trong làn nước mát lạnh ấy, Nam Phong cũng đi bên cạnh cô. Hai người vừa đi song hành vừa nói với nhau vài mẩu chuyện phiếm. Trong lúc Hải Đường đang say sưa tíu tít kể cho anh nghe thì Nam Phong âm thầm đưa mắt quan sát cô gái nhỏ cạnh bên. Anh nghĩ, cô vừa xinh xắn vừa tài năng, có đôi lúc hoạt bát nhưng cũng không thiếu những phút trầm lắng, tuy tính cách có chút thất thườmg nhưng tóm lại vẫn rất đáng yêu. Có vẻ như, cuộc sống bình lặng của anh ở thị trấn này đã sớm bị cô khuấy động. Vô tình hay hữu ý cũng được, anh vẫn đang tận hưởng những thời khắc bé nhỏ này.

“Nam Phong!”- cô chợt gọi anh.

“Ừ!” – anh chỉ đáp lại một tiếng với ánh mắt trìu mến nhưng đáng tiếc Hải Đường lại không nhìn ra.

“Anh thấy em… như thế nào?”- cô mím môi, hỏi một câu có vẻ trông vu vơ.

Nam Phong không nhìn cô, chỉ đáp: “Em là một cô gái tốt!”

Hải Đường có chút thất vọng. Quen biết anh chưa lâu, tất yếu còn những điều cô không biết về anh. Nói đúng hơn là rất khó nắm bắt được suy nghĩ hay cảm xúc của anh. Vui, buồn hay tức giận đều không biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Hệt như một cơn gió chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nhìn thấy hay chạm vào. Cô biết anh đối xử với cô rất tốt nhưng những gì cô cần có vẻ như nhiều hơn thế. Rốt cuộc, anh xem cô là gì? Bạn bè, hàng xóm, em gái hay…

Hải Đường thở dài, là cô rung động trước anh nên mới khổ vậy nè. Hải Đường ngước mặt lên trời, than vãn trong lòng, tình đúng là bể khổ, còn cô là nhân loại ngu ngốc, cứ thích đâm đầu vào.

gia_tri_cua_hanh_phuc_2

Lội suối được một quãng, anh bèn gọi cô quay lên bờ. Hải Đường định đi lên nhưng có thứ gì đó đang quấn chặt lấy chân cố, không sao nhích chân lên được.

“Nam Phong!”

Nghe tiếng gọi, anh liền quay lại thì thấy cô đang giờ tay ra trước mặt mình. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn kia đang huơ huơ làm anh chợt nhớ tới cái lần cô đau dạ dạy, ngồi sau yên xe, bấu chặt vào áo anh tới nỗi khi rời đi vẫn còn vương lại chút hơi ấm và dấu vết.

“Nam Phong!”- cô gọi anh lần nữa.

 Anh thu lại suy nghĩ mơ hồ vừa nãy “ Sao thế?”

“Kéo em lên, em bị kẹt rồi!”

Anh bèn nắm lấy tay cô, hóa ra tay cô gái này không lạnh như tay anh mà âm ấm một cách lạ kì. Nam Phong vừa chạm vào đã có cảm giác khó tả, như thể đang chạm vào một cánh hoa mềm mại. Anh không dám để suy nghĩ vừa rồi quấn lấy tâm trí lâu thêm. Bàn tay to của anh nhanh chóng bao trọn lấy tay cô, kéo mạnh lên.

“Cảm ơn!”

Cô nói xong thì thấy anh có chút trầm tư, bàn tay kia cứ nắm chặt tay cô mãi. Hải Đường hơi bối rối nhưng thâm tâm không ngừng gào thét thích thú. Vài phút sau, khi thấy anh cứ nắm chặt tay mình mãi không buông, cô bèn lên tiếng:

“Anh có thể…bỏ tay em ra không?”

Nam Phong sực tỉnh, buông tay cô ra ngay, vẻ mặt vẫn bình lặng không chút thay đổi “ Xin lỗi!”

Nói xong anh liền đi ngay, tránh cho cô thấy vẻ lúng túng của mình. Anh vừa đi vừa nhìn bàn tay của mình, hết cuộn vào rồi duỗi ra như thể đang tập thích nghi với cảm giác kì lạ vừa rồi.

 (Còn tiếp)

© Airi - blogradio.vn

Mời bạn xem thêm:

 

Airi

In a lover’s sky, all stars are eclipsed by the eyes of the one you love.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top