Phát thanh xúc cảm của bạn !

Liệu em có “vấp” phải anh lần nữa không?

2015-12-17 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Gặp gỡ hay chia ly đều có nguyên do của nó. Đời người mà, ngắn lắm, cứ sống trọn vẹn từng phút giây thôi. Tôi nghĩ thế, và còn anh nữa. Không biết tôi có vô tình mà “vấp” phải anh lần nữa không nhưng tôi tin rằng những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau, họ nhớ nhau họ sẽ tìm về.

***

Hà Nội – có những ngày tôi thả cho cảm xúc của mình được rong chơi. Được đắm chìm. Được buồn. Được hoài mong và tiếc nuối…

Có người từng nói, người ta yêu một thành phố không phải vì nó chứa đựng những gì, mà là thành phố đó có một người mà họ luôn mong nhớ. Nhưng với tôi, tôi dành tình yêu cho nơi ấy. Tôi yêu Hà Nội bởi ở đâu đó, ở một góc thành phố nhỏ có một nơi tôi vốn thuộc về. Nơi đã lưu giữ lại một phần ký ức của tôi, nơi tôi bắt gặp những ánh mắt dịu dàng mà cảm thông, thấu hiểu.

Lần đầu tiên tay tôi run run chạm vào những kệ sách, lần đầu tiên tôi bước nhẹ trên nền nhà trải sỏi, lần đầu tiên bước vào không gian vừa ấm, vừa dịu, lại đượm hương vị của cafe-sách và lần đầu tiên cảm thấy bình yên, không vướng bận, bỏ lại sau lưng tất cả những muộn phiền, hoang hoải. Tôi đến. Và tôi yêu.

Có những ngày chênh chao tôi quẳng hết lo âu của cuộc sống đến KaS, nhẹ nhàng, để cho tim mình được xước xát, được yếu đuối và tôi bật khóc, khóc cho những ngày phải gồng mình, chao đảo và vô định. KaS yên bình đến lạ.



Tôi yêu nơi ấy, cũng bởi có anh. Người con trai có nước da ngăm ngăm, nhưng nụ cười tỏa nắng, chỉ cần mỗi lần đến KaS được nhìn thấy anh cười là bao muộn phiền tan đi hết. Có thể anh cũng là khách quen hoặc cũng là một người như tôi muốn quẳng hết âu lo, đến vùi đầu vào những trang sách, chẳng nghĩ gì cứ để mặc cho thời gian trôi. Ngày đó, mùa đông, anh quàng chiếc khăn màu xanh xám, bước đi nhẹ nhàng trên nền nhà tránh làm ồn cho những người xung quanh. Tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt đen láy hấp háy cười của người con trai ấy. Tôi chưng hửng định quay đi, vậy mà lại bần thần trước nét cười tươi rói.

- Anh có thể ngồi cùng em không?

- Chỗ này vị trí đắc địa, nếu muốn ngồi anh phải trả thêm phí đấy.

Anh cười lớn, rồi gọi một café trứng.

- Em tưởng con trai bọn anh phải café đen chứ?

- Em không biết à, ngoài kia cuộc đời đã đắng ngoét rồi mà.

Tôi không muốn hiểu nhiều về người con trai đó. Chỉ là chúng tôi ngồi cạnh nhau suốt những ngày đông Hà Nội, thảng hoặc nhìn nhau cười như đã ngầm hiểu những gì cần phải nói.

Nhiều tháng trôi qua, chúng tôi đã quên mất phải gọi quán bằng cái tên KaS, mà thay vào đó là “Violet Paradise”. Bởi chúng tôi ngồi đó trong những buổi hoàng hôn tím lịm, cùng ngắm mặt nước hồ qua ô cửa kính.

Đôi khi con người ta chẳng cần gì nhiều chỉ cần được ngồi yên tĩnh mà ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, chợt miên man, chợt buồn rồi rất nhanh sau đó, thở hắt một hơi dài và tiếp tục mỉm cười an yên. Bởi người ta luôn nghĩ đời người sẽ chẳng có mấy khi được thả lỏng tâm tư, để mặc cho tâm trí trống rỗng, ánh nhìn vô định, có những ngày trầm ngâm như phải thế, do vậy càng phải trân trọng từng phút giây họ có. Buồn cũng được, vui cũng được, nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ mặc kệ cho đời xô đẩy. Hạnh phúc cũng được, khổ đau cũng được nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ bi lụy.

Sau lần đó, anh nói phải đi, tôi không muốn hỏi anh đi đâu, bao lâu hoặc khi nào trở lại. Vì tôi nghĩ tình yêu hay tình bạn thì cũng sẽ có lúc gặp gỡ, họ đến trả nợ cho ta xong rồi sẽ đến lúc phải đi thôi. Người ta gọi đó là duyên số.



Anh đi. Tôi vẫn giữ thói quen đến quán ngồi, chẳng làm gì, chỉ ngồi không thôi, thi thoảng nghêu ngao vài ba câu hát giống ngày xưa anh đã từng. Rồi đôi lúc tự thưởng cho mình những cuối tuần trôi chầm chậm, chẳng cần hứa hẹn gì nhiều. Những bản nhạc cũ, nỗi nhớ người xưa thi thoảng khiến lòng chênh chao, nhưng chợt cười hiền, khẽ đưa tay chỉnh lại mái tóc rối, bỗng nhiên, kỳ lạ lắm như tự mình nhấm nháp nỗi cô đơn đôi khi cũng thấy lem nhem mùi hạnh phúc.

Bẵng đi một thời gian tôi chẳng mảy may buồn, bởi tôi bận. Khi con người ta bận rộn với một thứ gì đó thì chẳng còn khe hở nào cho nỗi buồn len lỏi nữa.

Cho đến hôm nay đọc được dòng tin “It’s time to goodbye” của KaS tự nhiên tôi thấy tiếc, chắc có lẽ tiếc cho tháng ngày rong ruổi những góc phố quen, tiếc hương vị của KaS, cho màu của không gian trải sỏi, màu của ánh đèn chùm đung đưa nơi góc quán hay tiếc cho một ký ức chẳng thể vẹn toàn.

KaS dịu dàng với những ai đã từng đặt chân đến, không ồn ào, không hào nhoáng, đó là tất cả những gì người ta cần sau chuỗi ngày vồ vập đến hoang mang trước cuộc sống. Sẽ không còn những ngày được vùi đầu vào sách, hít hà mùi cafe, mùi mật ong, trứng và đủ loại hương vị trái cây quện hòa trong chiếc cốc tròn mà khi cầm lên mát rượi bàn tay, còn mùi hương thì lẩn vào từng trang sách nữa…

Cũng chẳng còn những ngày được trầm ngâm nhìn ra cửa sổ ngắm người xe đi lại, ngắm cây, ngắm hồ và nghĩ suy về cuộc đời, về ước mơ, về mối tình không nguyên vẹn.

Sẽ có nơi khác nữa dành cho tôi, nhưng tôi coi KaS là tri kỷ, chẳng phải nó an ủi, hay động viên những ngày tôi yếu đuối, mà vì ở đây tôi được sống với chính cảm xúc của mình, ở đây từng kệ sách, từng bức tranh, từng cái gối ôm, hay những nhánh hoa khô gầy tôi đều mến. Và hơn hết, tôi hụt hẫng vì nơi duy nhất lưu giữ hình bóng anh nay đã chẳng còn.

Tôi bần thần như nốt nhạc chết lặng giữa khuông đàn, rồi bật khóc ngon lành như một đứa trẻ con bị cướp đi món đồ chơi nó thích. Nhưng tôi chợt hiểu, sẽ có những lúc mình cần phải buông bỏ một thứ gì đó để nó ra đi, không phải không muốn níu, mà bởi có gắng gượng nó cũng chẳng còn là của riêng mình nữa. Chi bằng cứ để nó mất đi. Để mình còn biết hóa ra nó từng quan trọng với mình đến thế.

Cũng một kiếp người, gặp gỡ hay chia ly đều có nguyên do của nó. Thay vì đau khổ triền miên hay là ta cứ mỉm cười mà bước tiếp, biết đâu khi chẳng để tâm, cứ hờ hững, vô tình ta lại “vấp” phải mối duyên khác tốt đẹp hơn. Đời người mà, ngắn lắm, cứ sống trọn vẹn từng phút giây thôi.

Tôi nghĩ thế, và còn anh nữa. Không biết tôi có vô tình mà “vấp” phải anh lần nữa không nhưng tôi tin rằng những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau, họ nhớ nhau họ sẽ tìm về. Chẳng phải vội đúng không.

Ấy vậy mà, Hà Nội à! Sao giấu Anh kỹ quá…

© Lan Hy – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

Làm được 3 điều này, cuộc sống mới thật sự nhẹ gánh, vô cùng đơn giản nhưng ít ai nhận ra để thay đổi

Làm được 3 điều này, cuộc sống mới thật sự nhẹ gánh, vô cùng đơn giản nhưng ít ai nhận ra để thay đổi

Nếu sống với kiểu suy nghĩ này thì chắc chắn cuộc đời bạn sẽ là một chuỗi bi kịch.

Mẹ - thần tượng tỏa sáng trên sân khấu mang tên cuộc đời con

Mẹ - thần tượng tỏa sáng trên sân khấu mang tên cuộc đời con

Bản thân tớ cũng là người không thích những ai nói nhiều, vậy mà người sinh ra tớ lại nói rất nhiều. Mẹ nói luôn nói không ngừng, nhắc tôi từng chút một. Đôi khi tớ thấy khó chịu lắm nhưng một lúc sau suy nghĩ lại thấy mẹ nói thật đúng, tất cả những lời mẹ nói chỉ muốn tốt cho tớ.

Ước mơ mà không kèm hành động thì dù có cánh cũng không bao giờ bay tới đích

Ước mơ mà không kèm hành động thì dù có cánh cũng không bao giờ bay tới đích

Trong cuộc sống hiện nay, không phải ai cũng có ước mơ, hoài bão và bản lĩnh đương đầu với khó khăn. Vậy nếu không có được những yếu tố này thì ta sẽ trở nên như thế nào?

Khám phá tính cách nổi bật nhất của người thuộc 4 nhóm máu A - B - AB - O

Khám phá tính cách nổi bật nhất của người thuộc 4 nhóm máu A - B - AB - O

Tính cách nổi bật nhất, không lẫn đi đâu được của người thuộc 4 nhóm máu A, B, AB, O là gì?

back to top