Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một mình trong đêm

2024-04-30 15:35

Tác giả:


blogradio.vn - Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

***

Kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ tối.

Bảo Vân vẫn ngồi im lặng như thế, cũng đã hơn ba mươi phút rồi, trong căn phòng của riêng cô trên lầu một, giờ này chắc ba mẹ cô đã ngủ say. Cô cảm nhận được cả ngôi nhà đang chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có những tiếng xe cộ cứ thi thoảng lại ồn lên trong con hẻm vốn rất tĩnh mịch mỗi đêm. Vì khu phố nơi cô sống đa số là những cán bộ lớn tuổi đã nghỉ hưu rồi, nên cứ vào tầm khoảng hơn chín giờ là cả con hẻm cả khu phố lặng như tờ.

Bảo Vân, một thiếu tá trong đội cảnh sát hình sự của công an tỉnh, cô đã về đây công tác mấy năm rồi, và cũng vừa được nhận chức đội phó của đội chuyên án. Thật ra Bảo Vân không hề thích, cô chỉ muốn được tập trung cho công việc cho nhiệm vụ của mình nhưng rồi người đội trưởng và các đồng đội của cô đã động viên và thuyết phục mãi nên cô mới nhận lời. Nhưng cũng từ ngày đó Bảo Vân thấy đôi vai mình cứ nặng hơn, cô thấy trách nhiệm của cô đã nặng hơn lên rất nhiều. Dù trên cô luôn luôn có một đội trưởng vô cùng bản lĩnh và thông mình, một người đội trưởng mà cô luôn kính phục và tin tưởng yêu mến, cũng chính anh đã cho cô nhiều bài học quý báu trong công việc.

Bảo Vân biết với những đồng đội thân yêu của cô thì cô được đánh giá rất cao ở sự mạnh mẽ ở tính quật cường và ở sức bền rất dai và rất tốt. Bảo Vân còn được biết đến là người luôn có một cảm nhận một trực giác vô cùng chính xác, nếu cô đã phán đoán và đưa ra suy luận hay phân tích về vấn đề gì thì y như rằng đó là sự thật y như thế.

Đêm đã khuya thật khuya rồi, ngày mai cô sẽ nói trước toàn đội về hướng đi tiếp theo của vụ án, và cô biết mọi người đang mong chờ nơi cô vì vụ án đã dậm chân hơn hai tháng rồi. Cô cũng biết cách nhà cô không xa giờ này đội trưởng cũng đang hằn sâu những suy nghĩ và có thể anh còn thức trắng đêm vì vụ án.

Bảo Vân đứng lên khỏi ghế, cô mở to mắt nhìn khoảng không trước mặt. Cô biết bây giờ cô cần đi ngủ cô cần nạp thêm sức khỏe để cho ngày mai vụ án sẽ có những hướng mở mới, nhất định như thế.

Kim đồng hồ chỉ mười một giờ khuya.

Bảo Vân ngồi một mình với bóng tối đang cứ dần rất nhiều đang trùm kín lên cô, cô nghe trong tim mình nỗi nhớ về anh đang tràn lan đầy khắp thân thể. Bảo Vân năm nay vừa tròn hai mươi tám, cái tuổi đã quá muộn để có người yêu nhưng lại chưa quá muộn để lập gia đình, nhưng tình yêu của anh và cô sao cứ vô cùng mong manh cứ như có thể chợt vỡ bất cứ lúc nào. Hay là người ta nói đúng, yêu xa thì rất dễ tan vỡ rất dễ chia tay. Nhưng ai biết được một Bảo Vân với bề ngoài vô cùng cứng rắn và gan dạ lại có rất nhiều lúc vô cùng mỏng manh yếu mềm, nhất là khi cô ngồi một mình trong những đêm dài như thế và cứ nghĩ cứ nhớ về anh, người đàn ông cô đã yêu với tất cả trái tim mình và cô tin anh cũng vậy. Những gì anh đối với cô đã gieo vào cô một sự tin tưởng như thế, chỉ là cô biết anh luôn rất bận công việc nên đã có nhiều lần chẳng quan tâm kịp cho cô. Mà với Bảo Vân thì cô biết có là một ngày có hai mươi bốn tiếng mà cô đã dành hết hai mươi bốn tiếng cho công việc thì trái tim cô luôn réo gọi tên anh, Trọng Đăng, người con trai của một thành phố lớn xa xôi tận trong kia. Mà cô thấy trái tim mình đã biết rung động đã thấy nhớ mong cứ mỗi ngày một nhiều hơn, cứ mỗi ngày một đầy lên. Mà tình yêu đó cũng đã gần hai năm rồi, với những cặp đôi khác chắc đã nắm tay nhau đi cùng trong một đám cưới. Còn cô, một chiến sĩ công an luôn mong muốn luôn khát khao được mang đến sự an toàn và bình yên cho bao người thì sao tình yêu cứ như vừa rất gần vừa rất xa với cô như thế.

Bảo Vân uống một ngụm nước, đã thêm một ngày nữa với bộn bề công việc trôi qua. Người ta luôn nhìn thấy cô có lúc với vẻ mặt căng thẳng tràn đầy, có lúc lại tươi cười chuyện phiếm với mọi người. Đã có nhiều người thắc mắc về chuyện riêng của cô, vì cũng đã có nhiều người để ý đến Bảo Vân nhưng cô đều cảm ơn và lắc đầu, nhưng chẳng ai biết trong tim cô luôn cảm thấy rất buồn. Cô có tình yêu cô có người yêu mà không một ai được biết, vì đã yêu nhau hơn hai năm nhưng chưa lần nào anh có thể cùng sánh bước bên cô, cùng đi cạnh nhau như những người yêu nhau vẫn thế. Anh cứ luôn nhắn tin và gọi điện động viên cô, anh còn nói cô đừng buồn, ráng chờ anh xong công việc rồi anh sẽ luôn bên cô như cả anh cả cô đều mong muốn.

Bảo Vân cũng không biết đã bao đêm rồi cô cứ ngồi một mình như thế, có lúc là chìm vào công việc có lúc là chìm vào nỗi nhớ anh mênh mang. Mà đã có một lần cô vào trong kia công tác và anh đã đưa cô đến giới thiệu cùng ba mẹ anh, nhưng Bảo Vân đã thoáng ngỡ ngàng khi mẹ anh nói rất thẳng thắn là bà rất yêu cô nhưng bà không muốn có một đứa con dâu làm công việc như thế. Bà muốn cô chuyển sang công việc hành chính giấy tờ gì đó cũng được, vì bà nói sau này sẽ có con, rồi cô cứ tập trung cho công việc cứ đi đêm về hôm như thế rồi chăm con chăm chồng chăm gia đình bằng cách nào. Bảo Vân đã thật sự bị sốc, cô biết cô yêu anh nhưng cô cũng biết cô rất yêu công việc, đó là đam mê là máu chảy trong người cô ngay từ lúc cô còn nhỏ lắm. Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Bảo Vân xoa hai tay vào nhau, cả tình yêu cô dành cho anh, cả tình yêu cô dành cho công việc đều quá lớn trong tim cô. Nhưng cũng chính cô biết là cô sẽ luôn bước tiếp con đường cô đã chọn cho dù là có anh hay không, với cô đó là ý nghĩa của cuộc sống mà nếu cô đánh mất rồi thì cô chỉ còn tồn tại giữa cuộc đời này chứ không còn là sống và được sống nữa. Nhưng Bảo Vân cũng biết sẽ luôn có những đêm dài cô luôn một mình như thế, luôn một mình trong đêm với ước mơ của cô với tình yêu của cô. Con đường nào cũng thật đẹp, cũng đầy chất nồng nàn sôi nổi mà vô cùng lắng đọng của tuổi trẻ của những nhịp đập trong lồng ngực cô như thế.

Bảo Vân cố nhắm mắt lại và cố ngủ, cô muốn ba mẹ và cả những đồng đội của cô, cả anh nữa, sẽ luôn yêu mến và tự hào về cô như thế, một Bảo Vân rất riêng và cũng rất chung với tất cả mọi người.

Đêm đang trôi qua, lặng lẽ, đêm đang một mình, lặng im đến xúc động, và đêm cũng đang sát bên cô, một mình cô.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hành Trình Đi Tìm Chính Mình | Radio Chữa Lành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

"Em không thích môn Văn"

Một số bạn trong lớp trố mắt nhìn tôi đây bất ngờ, số khác thì không nhịn được kẽ cười. Cô cũng có chút bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng: “Đời mình toi rồi”. Ai lại đi nói ghét môn văn ngay trước mặt giáo viên dạy văn cơ chứ.

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

back to top