Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhắm mắt lại nào, anh muốn hôn em!

2015-10-09 04:29

Tác giả:


blogradio.vn - Em đi bên anh líu ríu như một đứa trẻ con. Anh giữ chặt vai em nói khẽ: “Ngoan, anh chẳng muốn một ai ngoài anh nhìn em thèm thuồng đến đến!” Anh ghen một cách dễ thương, em mỉm cười ngất ngây trong hạnh phúc. Đột nhiên anh khựng lại, khựng luôn cả nụ cười với em. Anh đang nhìn một cô gái, chính xác là anh và một cô gái đang nhìn về phía nhau. Đột nhiên em thấy mình sao mà dư thừa quá!

***

Những ngày đầu yêu nhau, em hỏi anh, em là người anh yêu thứ mấy. Anh chỉ đáp không phải là mối tình đầu tiên. Ồ! Vậy là em biết, mình ít nhất là người thứ hai.

Yêu em đã lâu, vậy mà thỉnh thoảng anh vẫn thường hay nhắc với em về chị ấy – về mối tình đầu kéo dài 4 năm của anh. Chị ấy tóc dài, mắt to, cao ráo, dịu dàng, lại còn hát hay nữa. Học chung 4 năm đại học cùng anh chắc là phải học giỏi lắm. Vì anh tài năng thế cơ mà? Thế nào mà chia tay chị, anh lại phải lòng một con nhỏ như em? Hậu đậu, vụng về, hát dở, tính tình còn bướng bỉnh nữa chứ? Em chẳng được điểm gì, em thua chị về mọi mặt. Sao anh lại yêu em?

- Vì em ngốc!

- Đã ngốc sao anh lại còn yêu? – Em cong môi lên cãi – Thế giữa em và chị ấy anh yêu ai nhiều hơn nào?

Anh cười xòa, luồn tay vào mái tóc em rồi ôm chặt em vào trong lồng ngực mình. Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu em hỏi anh câu hỏi đầy vô vị ấy. Chẳng lần nào anh trả lời cả. Em biết vậy thế mà vẫn cứ kiên quyết muốn nghe. Cho dù đó chỉ là một lời nói dối, cũng có thể khiến em yên lòng.

- Bỏ qua đi! Sao em cứ thích so mình với một người con gái khác?

Em hậm hực đẩy anh ra, cáu kỉnh một cách đầy vô lý:

- Anh yêu chị ấy nhiều hơn em chứ gì? Nếu vậy, sao anh không đi tìm chị ấy mà nối lại đoạn tình dang dở trước đây đi?

Em chẳng thích nghe về chị ấy nhiều thế đâu. Vì có ai lại thích nổi một người đã từng hạnh phúc với người mình yêu cơ chứ? Cho dù em không phải tình đầu, thì hiện tại em vẫn là tình yêu duy nhất của anh. Em ích kỷ, em chẳng muốn san sẻ vị trí của mình cùng một người nào khác trong trái tim anh cả.

Nhắm mắt lại nào, anh muốn hôn em

Đúng! Là em đang ghen, ghen với một người xưa cũ, ghen với một người đã từng là quá khứ của anh.

Em hay ghen, lại dễ nổi cáu nhưng lại chẳng giận được ai lâu. Anh biết em lãng mạn, em thích hoa. Mỗi lần em dỗi chỉ cần anh mang hoa đến, nói rằng anh đang đứng trước cửa nhà, em lại chân trần chạy ra mở cửa ôm lấy cổ anh, để anh bế em lên mà trách: “Em trẻ con thế này, biết bao giờ em mới lớn?”

Anh và em chênh nhau đến 6 tuổi. Khi anh làm trưởng phòng Nhân sự của một Công ty, em mới chỉ là con nhóc 20 tuổi ngây ngô cầm bộ hồ sơ đến xin việc. Anh nhìn em trong bộ dạng lúng túng, chỉ hỏi em vài câu cho có lệ rồi cứ tủm tỉm cười mãi, em lại tưởng em trang điểm không kỹ, son môi bị nhòe hay mascara bị lấm lem. Em đứng dậy ngập ngừng nói lời cảm ơn anh đầy khách sáo, chắc mẩm rằng em và anh sẽ chẳng còn gặp lại nhau. Thế mà 3 hôm sau em nhận được cuộc gọi từ anh, anh nói rằng em đã trúng tuyển. Em vui quá cảm ơn anh rối rít, đêm ngủ còn lăn qua lăn lại khúc khích cười. Không hiểu tại sao giữa hàng trăm hồ sơ, anh lại chọn một con nhóc không có một chút kinh nghiệm nào như em?

Em gần anh từ dịp đó. Mỗi ngày đều bên anh 6 tiếng đồng hồ. Tối anh lại đưa em về phòng trọ. Bạn bè em vẫn hỏi tại sao lại có vị sếp chiều nhân viên đến như vậy? Em chỉ biết cười ngô nghê. Thực ra em đang hạnh phúc lắm! Một người như anh tiếp xúc lâu đến vậy, em không thích anh thì rõ ràng là có vấn đề.

Ngày em viết đơn xin thôi việc vì lịch học của em dày đặc quá. Em cảm thấy áp lực thật lớn lao. Anh bần thần, em cũng đờ đẫn. Không chỉ là mất đi một công việc mà em đã quá quen mà còn là phải xa một người mà em yêu thích.

- Anh chỉ muốn em ở vị trí này. Giờ em xin nghỉ, anh phải làm sao đây?

Em chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn những ngón chân nhỏ đang víu chặt vào với nhau.

- Nếu việc học của em bận quá anh có thể sắp xếp chuyển vị trí để anh vẫn có thể được gần em hơn.

Em tròn mắt. Anh vừa nói gì cơ?

- Nghĩa là, em làm người yêu anh nhé!

Vậy là yêu nhau kể từ đó. Đến giờ cũng gần được 2 năm. Chính xác là 1 năm 8 tháng. Kể ra cũng dài. Vậy mà anh vẫn chẳng quên nổi một người cũ xưa. Chị ấy hẳn là đã từng đặc biệt quan trọng với anh nhiều lắm. 1 năm 8 tháng sao có thể so với 4 năm của anh được. Phải không?

Nhắm mắt lại nào, anh muốn hôn em

Anh dắt em đi mua đồ trang trí phòng trong siêu thị, em đi bên anh líu ríu như một đứa trẻ con. Chân váy cứ xòe theo từng bước nhảy. Anh giữ chặt vai em nói khẽ: “Ngoan, anh chẳng muốn một ai ngoài anh nhìn em thèm thuồng đến đến!”

Anh ghen một cách dễ thương, em mỉm cười ngất ngây trong hạnh phúc.

Đột nhiên anh khựng lại, khựng luôn cả nụ cười với em. Anh đang nhìn một cô gái, chính xác là anh và một cô gái đang nhìn về phía nhau. Đột nhiên em thấy mình sao mà dư thừa quá!

- Chào Minh, lâu lắm rồi mới gặp. Đây là bạn gái cậu à?

Anh nhìn chị ấy đầy bối rối:

- Ừ! Từ ngày ra trường bây giờ mới gặp lại. Cô ấy là Mai.

Em mỉm cười gật đầu chào chị ấy. Chị ấy rạng rỡ chìa tay ra giới thiệu với em:

- Chị là Châu. Bạn anh Minh từ hồi đại học.

Em nhìn anh ngượng ngùng đỏ mặt, lại nhìn ánh mắt chị ấy nhìn anh, em lờ mờ đoán ra hai người không chỉ đơn thuần là bạn thời Đại học.

Chị Châu xinh lắm, có tóc dài, da trắng nõn, lại còn cao, giọng Hà Nội chuẩn đúng điệu, có lẽ nào đây là mối tình đầu của anh?

Về nhà, em ngồi sau xe anh, im lặng lâu quá, em đánh liều hỏi: “Là chị ấy phải không?”

Anh chỉ ừ một tiếng: “Chị Châu lấy chồng rồi!”

Em cũng À lên, có phải là vì lấy chồng rồi nên anh mới để ý tới em?

Em lại hờn dỗi. Vớ vẩn thật. Em biết thế vậy mà em vẫn chẳng thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân. Có lẽ là khi nhìn thấy chị ấy rồi, em thấy tự ti quá.

Em soi gương, tóc đã dài qua eo một chút. Em sà vào lòng anh, cầm ngọn tóc đưa qua trước mắt anh hỏi:

- Em muốn cắt tóc, có được không anh?

- Sao tự dưng em lại muốn cắt?

Em không muốn nói vì em chẳng muốn giống chị ấy một chút nào. Thế nên em bảo:

- Dài quá, em lười gội đầu!

- Em cắt là anh giận đấy!

Em nổi nóng. Tại sao chứ? Có phải vì tóc chị ấy cũng dài hay không?

Em giận, lần này anh cũng giận theo. Anh bảo sao em cứ thích so sánh với chị Châu như thế? Còn em thì trách, chẳng phải anh vẫn chẳng thể quên nổi chị ấy sao?

Anh và em giận nhau vì những chuyện hết sức tầm phào. Vì anh hứa với em sẽ bỏ rượu cai thuốc, vậy mà em vẫn thấy bao thuốc lá trong túi áo cùng vài chai rượu trong góc tủ của anh. Vì em bị dị ứng lông mèo nhưng lại cứ thích nô đùa với chúng. Anh trách em chẳng chịu nghe lời, còn em trách anh lời nói của em phải chăng là không giá trị? Anh và em yêu nhau bấy lâu, giận nhau phải đến vài chục lần có lẻ. Dĩ nhiên dù anh hay em sai, anh vẫn thường nhún nhường xin lỗi trước.


Nhắm mắt lại nào, anh muốn hôn em

Em ngang tàng quá, phải không anh? Cũng trách anh, cớ gì lại chiều em nhiều như thế?

Em đẩy anh ra khỏi cửa, ngồi ôm gối khóc một mình. Chẳng hiểu sao nữa, chỉ là em cảm thấy tủi thân.

Em vẫn để điện thoại đầu giường chờ đợi anh một lời dỗ dành như bao lần trước. Vậy mà 2 tuần rồi em chẳng nhận được tin nhắn nào của anh. Đã bao giờ mình giận nhau quá 3 ngày đâu anh nhỉ?

Em cắt tóc thật, em cắt ngắn hẳn ngang vai, ai bảo anh không làm lành với em cơ chứ?

Cắt xong rồi em mới nhận ra mình chẳng hề hợp với diện mạo mới. Lạ quá, chẳng có một chút vẻ dịu dàng. Rồi anh có còn nhận ra em nữa không? Anh! Lần này có lẽ là em sai rồi!

Em đến trước Công ty anh, đợi anh tan làm sẽ chạy ra ôm lấy anh để lấp đầy nhớ nhung của 14 ngày xa cách. Vậy mà nghe hết 58 bài hát rồi em vẫn chẳng thấy anh đầu. Em lên Công ty anh, mọi người nói hôm nay anh xin nghỉ. Em bấm liên tục số anh đều báo thuê bao cả. Em bắt đầu hoang mang, em hoảng loạn. Phải chăng anh đang xảy ra chuyện gì?

Em lang thang vô định giữa dòng người qua lại. Người ta va vào em rồi mắng em mấy lời khiếm nhã. Giá như có anh ở bên lúc này, anh sẽ giữ chặt lấy em để chẳng bất kỳ một ai làm tổn thương đến một sợi tóc của em cả.

Giá mà anh có ở đây!

Em nhớ anh nhiều quá! Liệu có phải anh đã lãng quên em rồi?

Nhắm mắt lại nào, anh muốn hôn em

2 giờ sáng, em lững thững trở về nhà, đôi chân loạng choạng trên đôi giày cao gót. Thân thể lấm lem mùi bụi, tóc tai bết dính lại vì cơn mưa vừa ghé ngang khi nãy. Em run rẩy tìm chìa khóa trong túi xách. Tìm mãi chẳng thấy đâu. Có phải lúc sáng ra khỏi nhà, em lại quên chìa khóa rồi? Em lại khóc! Em cứ thường hay quên như vậy. Không có anh mỗi ngày nhắc nhở, em phải sống thế nào đây?

- Em lại quên chìa khóa rồi, phải không?

Là giọng nói anh. Em giật mình lấy tay quệt ngang hai dòng nước mắt. Là anh! Anh đang đứng trước mặt em. Là thật!

Em lao tới bên anh, gục mặt vào vai anh mà trách: “Tại sao anh tắt máy? Em đến công ty tìm anh, mọi người nói hôm nay anh nghỉ. Em đi khắp Hà Nội chỉ mong nhìn thấy anh ở đâu đó. Em đọc lại hết hơn 7000 tin nhắn của chúng mình trong suốt thời gian qua! Anh có biết là em nhớ anh nhiều thế nào không? Sao lần này anh lại không nhún nhường mà dỗ dành em trước?”

Anh cúi đầu, dịu dàng đặt khẽ một nụ hôn trên môi em. Bàn tay giữ lấy vai em, thầm thì nói: “Ngoan nào, đừng khóc! Nhắm mắt lại! Anh muốn hôn em!”

© Silenttear – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 thói quen khiến sự lo âu trở nên tồi tệ hơn

5 thói quen khiến sự lo âu trở nên tồi tệ hơn

Nếu bạn muốn giữ cân bằng và ngăn chặn sự lo âu của mình, hãy xây dựng một cuộc sống lành mạnh với giấc ngủ chất lượng và những thói quen tốt.

Nên ở lại thành phố làm việc hay về quê làm việc

Nên ở lại thành phố làm việc hay về quê làm việc

Mỗi lựa chọn đều mang lại những ưu và nhược điểm riêng, và điều quan trọng là phải đánh giá và xem xét những điểm này một cách tỉ mỉ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Ở lại thành phố hay trở về quê đều có lợi ích của riêng nó nhưng bạn có nhìn thấy lợi ích đấy không, hay chỉ nhìn thấy mặt bất lợi của nó thì lại khác

Mênh mông tình đất

Mênh mông tình đất

Cô tin là đất ở đây linh thiêng lắm, đất có tâm hồn đất có linh hồn trong đó, đất có thể hiểu được tiếng nói của người nên đã bao năm ở nơi này mà cô cứ thấy cuộc sống khấm khá hẳn lên và ngày càng đạt được giống như những gì cô mơ ước.

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

Cùng khám phá đâu là những cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo cực kỳ ấn tượng nhé!

Đã từng là hồi ức đau buồn

Đã từng là hồi ức đau buồn

Chúng ta không thể vượt qua bất cứ trở ngại gì vì đơn giản anh không hề yêu em như em đã tưởng. Và cũng vì ngay từ đầu anh đã không trân trọng tình yêu của em rồi nên mọi thứ đã không ý nghĩa gỉ nữa khi anh muốn làm bất cứ gì cho em.

Khởi đầu và kết thúc

Khởi đầu và kết thúc

Nhưng cũng chính từ những giọt nước mắt chia ly, chúng ta nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bởi thanh xuân cuối cấp không chỉ là kết thúc mà còn là sự khởi đầu của một chặng đường mới. Đó là thời điểm chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình

Bao la biển trời

Bao la biển trời

Ông Ba nhìn ra xa, ngoài kia là biển cả bao la, người bạn lớn của ông của con tàu của ông của gia đình ông biết bao năm tháng. Chắc biển cũng thấu hiểu những nỗi lòng của ông của những người làm công việc như ông.

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

Giao tiếp giữa người với người là một loại nghệ thuật, làm sao để thân thiết là không sỗ sàng, lịch sự mà không bị xa cách?

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

back to top