Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn
2020-04-21 09:12
Tác giả:
Nguyễn Thị Mỹ Hạnh, Dandelion Tran
Giọng đọc:
Sand
blogradio.vn - Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
***
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Nguyễn Thị Mỹ Hạnh)
Người ta dễ dàng bắt gặp được những ánh mắt với đầy ắp sự cô quạnh của một người. Người ta cũng có thể đoán được trong lòng người ấy có bao nhiêu bão giông. Người ta cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng khi mưa xuống lòng người nặng trĩu biết nhường nào.
Mưa như tri kỉ của những người buồn, vì chỉ khi ngồi dưới mưa, những người buồn mới có thể cảm thấy rõ nhất những gì trái tim đang cảm thấy. Cảm giác bất lực, trống rỗng, hay cảm giác chán ghét bản thân? Mưa cứ réo lên từng hồi như khứa sâu hơn vào vết thương của những người trẻ, còn bao nhiêu hoài bão đang còn dang dở, còn bao nhiêu những dự định vẫn còn ấp ủ, còn bao nhiêu người vẫn còn chưa thể gặp. Nhưng tại sao khi mưa xuống, chúng ta lại chẳng làm gì cả ngoài việc đặt bản thân vào những suy nghĩ mông lung?
Đàn ông với đôi ba điếu thuốc ngồi dưới cơn mưa đang trĩu hạt, những gì lòng họ cảm thấy là những bế tắc trong những mối quan hệ, hay ngay cả sự tuyệt vọng khi đã quá cố gắng mà bản thân lại không thể đạt được, họ tự thấy rằng sự nghiệp của bản thân vẫn còn như những con đường đầy cát, cứ mịt mù chẳng quang lấy một chút để có thể nhìn thẳng về phía trước. Khói thuốc bao quanh không gian tĩnh mịch của căn phòng nhỏ, xung quanh chỉ có tiếng mưa, thỉnh thoảng đan xen lẫn vài tiếng thở dài. Thật ra, họ lại nghĩ tới những gì họ đã đánh mất. Họ đánh mất nhiều thứ lắm, đánh mất những người bạn thật sự tốt với họ, họ đánh mất người con gái mà họ từng nghĩ sẽ cưới cô ấy làm vợ nhưng rồi bây giờ đây, họ lại thở dài trong tiếc nuối, chẳng có gì ngạc nhiên nữa khi những người trẻ ai cũng có đôi ba lần mù quáng rồi đánh mất chính mình... nhưng đàn ông không khóc, bất lực lắm, mệt mỏi lắm, trách nhiệm đè nặng lên đôi vai những người thanh niên đang tuổi ăn tuổi ngủ, để tới bây giờ chúng ta có những người đàn ông trưởng thành.
Thời gian khó khăn nhất là quãng thời gian họ bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, lúc này những người phụ nữ kề cạnh họ lại khó có thể ở bên và trở thành động lực của họ, cùng họ nắm tay đi tới khi họ có tất cả. Lý do đơn giản lắm, đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh. Tôi thương những người đàn ông ấy lắm, họ gánh nhiều, chịu đựng cũng nhiều. Sau này khi trở thành trụ cột chính trong gia đình, họ còn gánh nhiều hơn nữa. Họ luôn cần những sự sẻ chia, sự thấu hiểu và bao dung của những người con gái mà sau này sẽ thành những người vợ, người mẹ.
Khi cánh cửa nhà khép lại, ngày mới bắt đầu, cuộc đời lại như một mớ hỗn độn, bao nhiêu áp lực đều đổ dồn xuống khiến họ như muốn ngã gục trước cái cuộc đời đầy chông gai thách thức này. Nhưng con gái biết không, thiên chức của đàn ông khi trở thành một người cha, một người chồng cao cả lắm, họ thương gia đình mình, thương người vợ mang nặng đẻ đau ra những đứa con đáng yêu của họ, họ thương những đứa bé gọi mình là “ba”. Nên họ đã chịu đựng tất cả. Từ lúc sinh ra cho tới khi họ lớn lên, chữ “ trách nhiệm” nặng nề hơn bao giờ hết. Cuộc đời này vốn dĩ luôn đẩy những người đàn ông phải rơi vào cuộc chiến không cân sức, đôi vai họ gánh cả bầu trời.
Tôi biết chắc chắn, điều những người đàn ông, con trai cần lúc này là những người vợ, người con gái thật sự hiểu những khó khăn, áp lực và bấy nhiêu vất vả mà chồng mình, bạn trai mình đang phải trải qua mỗi ngày, cho dù bấy nhiêu thách thức đang thử thách sự kiên nhẫn của họ, họ cũng có thể vượt qua. Bởi vì đàn ông là những người không phổi, ngày nào họ cũng chạy, nhưng dường như không bao giờ biết mệt mỏi.
Cái giá của sự trưởng thành là vị cô đơn (Kim Ngân)
Khi trưởng thành, bạn sẽ nhận ra rằng cảm xúc là thứ khó để kiểm soát, nhưng không phải là thứ khó kiểm soát nhất. Càng trưởng thành thì lại càng dễ rơi vào cảm giác lưng chừng cô đơn. Chẳng phải là không tìm nổi một ai chịu lắng nghe và thấu hiểu, hay để bạn trao gửi yêu thương và chăm sóc họ. Chỉ là trong một phút giây nào đó trong cuộc sống, bạn không cần một ai hết, bạn muốn được “an yên” trong thế giới riêng của chính mình, được lắng đọng để nghe, để ngẫm tiếng lòng đang muốn gì và cần gì. Dù bạn có lạc lõng hay trở nên vạ vật thì cũng không ai biết được,… Chỉ một lúc thôi, rồi bạn sẽ trở lại với đám đông ngoài kia và hòa vào dòng người đang xô bồ, vội vã.
Có lúc bạn khao khát được quan tâm, nhưng sợ làm phiền đến người khác.Có lúc bạn mong cầu được tâm sự, nhưng sợ không có ai hiểu mình. Có lúc bạn muốn biết người khác nghĩ gì về bạn, nhưng lại sợ nghe phải những điều không hay. Những niềm vui tưởng chừng như đơn giản lại vô tình bị ngắt nghĩa bởi sự đa nghi từ những con người “lắm cảm xúc”.
Càng trưởng thành thì con người ta càng giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật. Có thể điều đó sẽ khiến bạn trở nên chuyện nghiệp hơn trong những vai diễn mà cuộc sống đã và đang kí thác cho bạn.
Có những người sẽ khiến bạn lầm tưởng rằng họ đĩnh đạc và có một cuộc sống suôn sẻ nhưng phía sau bức màng hào nhoáng, kì công ấy lại là cả một biển trời chênh vênh vô định. Có những kẻ sẵn sàng buông lời yêu đối với nhiều người trong cùng một lúc, và thậm chí họ không một chút băn khoăn hay đoái hoài về kết cục của việc làm tắc trách ấy. Nhưng ít ai trong chúng ta có thể biết được, một trong số họ đã từng là người tử tế, cuồng nhiệt và rất mực chân thành trong chuyện tình cảm. Và chính những vết thương trong quá khứ đã biến chất một con người, cuộc sống thay đổi thì con người cũng đổi thay. Vốn dĩ họ có thể cảm thấu nỗi đau từ những thương tổn nhưng lại cố tình nhẫn tâm gieo rắc nó lên người khác một cách vô tội vạ. “Thật buồn cười, kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, khi đau thì ta mới buông lời ác.”
Suy cho cùng, trưởng thành là chuỗi những ngày tháng xoay vần với nhiều biến động cuộc sống. Nó chưa bao giờ là dễ dàng hay thiên vị bẩt kì ai. Vì thế hãy nhìn nó bằng con mắt khôn ngoan và đừng ích kỉ với những con người không liên quan.
Giọng đọc: Sand
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Trái tim anh chỉ thuộc về em vào những ngày cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.