Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay

2016-06-09 05:32

Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Hạnh Giọng đọc: Chit Xinh

blogradio.vn - Buông tay, em chợt thấy khoảng trời trước mặt lại xanh hơn. Sự ra đi của anh khiến em nhận ra mình muốn gì, cần gì và phải sống như thế nào trong tương lai. Anh, mối tình đầu tiên, em sẽ không quên, không thể quên. Đó là những kỉ niệm trong vắt, đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Nhưng em sẽ cất nó vào một ngăn tủ của trái tim, khóa nó lại thật kĩ. Anh ơi, đâu phải chỉ có hạnh phúc khi ta ở bên nhau đúng không? Nếu đã hết yêu, bên nhau chỉ càng làm ta đau khổ.

***

Ngày anh nói chia tay, em đã không tin được, đó là sự thật. Vì sao vậy anh? Chúng ta đã có 4 năm bên nhau cơ mà. Khoảng thời gian đó không đủ dài với một đời người, nhưng với một tình yêu, em nghĩ nó đủ dài để ta hiểu một người.

Bên nhau 4 năm, em đã từng nghĩ rằng em hiểu anh hơn bất cứ ai. Anh dịu dàng, chu đáo, hóm hỉnh và hay làm em cười. Anh tốt bụng, ga lăng với tất cả mọi người. Đặc biệt, anh rất chung tình. Em yêu anh, có lẽ cũng vì thế.

Ngày đó, nhìn cách anh chiều chuộng, yêu thương em, em đã nghĩ, chúng ta sẽ là của nhau mãi mãi. Anh chỉ là của em thôi. Em chưa từng gặp một chàng trai sẵn sàng đưa người yêu đi bất cứ đâu, chỉ cần cô ấy thích. Em cũng chưa từng thấy ai ngồi tỉ mì cắn hạt dưa cho người yêu vì sợ cô ấy đau họng. Có lẽ cũng chỉ có anh mới dám xếp nến hình trái tim giữa kí túc xá mà tỏ tình với em. Em hãnh diện lắm, tự hào lắm khi có một chàng người yêu quá yêu em, quá tốt với em như vậy.

Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay

Anh biết không, em vẫn giữ lại những món quà nho nhỏ, xinh xinh của anh tặng. Chiếc nhẫn đôi, em vẫn đeo ở tay mình, dù biết anh đã tháo nó ra rất lâu rồi. Mỗi món quà, anh đều ghi một tấm thiệp nhỏ: “mãi mãi yêu em”. Em đã tin, đã tin rằng anh sẽ mãi mãi yêu em như lời anh hay nói.

Nhưng em đã nhầm. Em tưởng hiểu anh nhiều lắm thì đến cuối cùng, em chẳng hiểu được anh. Anh từng nói yêu em hơn cả bản thân mình, nhưng giờ, người làm em đau lại chính là anh. Người em tưởng chỉ là của em, cuối cùng lại là của người khác. Em đau và suy sụp niềm tin anh à.

Chúng ta có mối tình 4 năm cũng không bằng mối tình 4 tháng của anh. Em mơ hồ nhận ra sự thay đổi của anh khi anh lạnh nhạt với em hơn. Những tin nhắn của anh thưa dần. Em khóc, anh cũng không buồn dỗ dành nữa. Em hờn, anh cũng chẳng để tâm đến. Em không trách anh những khi đó, em chỉ sợ và buồn. Em sợ đổ vỡ trong tình yêu.

Những buổi đi chơi tẻ nhạt. Anh chỉ cúi đầu vào điện thoại. Giữa chúng ta, em không biết từ khi nào có một khoảng cách vô hình, nhưng rất lớn. Em tìm mọi cách bước qua khoảng cách ấy. Em yêu anh nhiều hơn, em quan tâm anh nhiều hơn. Và em nhận lại là nỗi đau.

Em luôn tìm mọi cách để biện minh cho sự lạnh nhạt của anh. Em tự bào chữa, có thể anh đang bận việc vì anh mới đi làm, cần sự cẩn thận, siêng năng. Anh không có thời gian đưa em đi chơi, vì anh đang làm những dự án lớn để có điều kiện lo cho tương lai của chúng ta. Anh ít nói hơn vì anh đã trưởng thành, và vì chúng ta đã ở bên nhau quá lâu.

Nhưng cuối cùng, em buộc phải chấp nhận sự thật: anh hờ hững với em, chỉ vì anh đã có tình yêu mới.

Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay

Cô ấy có gì hơn em hả anh? Em không biết, cũng không cần biết. Nhưng em hiểu một điều, cô ấy sẽ giúp anh thăng tiến rất nhanh trong sự nghiệp, vì cô ấy là con gái phó giám đốc công ty anh mới vào làm.

Ngày anh nói chia tay, em đau đến mức không thở được. Nước mắt em cũng không thể rơi, có thể vì nó đã rơi quá nhiều rồi.

Em đã cố níu kéo chuyện tình của chúng ta. Nhưng em không thể. Vì em yêu anh chưa đủ nhiều hay vì em không thể giúp anh trong công việc. Vì anh yêu em chưa đủ như lời anh nói hay vì anh quá tham lam.

Lúc đầu, em cũng đặt ra hàng ngàn câu hỏi vì sao? Em chìm trong những câu hỏi ấy mà không thể tự tìm được lối thoát cho mình. Nhưng rồi, thời gian dạy em rằng: có những chuyện, những người mãi mãi không nên đặt câu hỏi ấy. Nếu có trách, hãy trách em quá tin tưởng anh, quá mơ mộng vào một kết thúc hạnh phúc, quá tin vào hai chữ “mãi mãi”. Em chấp nhận thua.

Ngày anh đưa thiệp mời, em bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Em biết, nếu yêu anh, em nên chấp nhận sự thật và để anh ra đi. Đó là cách tốt nhất. Anh, hãy cứ đi, mọi đau khổ, hãy để một mình em gánh chịu. Đau một lần để em trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Buông tay anh, em chợt thấy mình thật ngu ngốc khi cố níu kéo một ngừơi đã không còn yêu mình nữa, không còn thuộc về mình nữa.

Buông tay, em chợt thấy khoảng trời trước mặt lại xanh hơn. Sự ra đi của anh khiến em nhận ra mình muốn gì, cần gì và phải sống như thế nào trong tương lai. Anh, mối tình đầu tiên, em sẽ không quên, không thể quên. Đó là những kỉ niệm trong vắt, đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Nhưng em sẽ cất nó vào một ngăn tủ của trái tim, khóa nó lại thật kĩ. Anh ơi, đâu phải chỉ có hạnh phúc khi ta ở bên nhau đúng không? Nếu đã hết yêu, bên nhau chỉ càng làm ta đau khổ.

Em sẽ buông tay để thấy được rằng mình vẫn cần hạnh phúc, dù không còn anh nữa. Có một thứ hạnh phúc mang tên buông tay, đúng không anh?
  • Nguyễn Thị Mỹ Hạnh - Giọng đọc: Chit Xinh 

Nguyễn Thị Mỹ Hạnh

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Cho ta thêm ngày nữa để yêu thương.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

back to top