Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã quen với cô đơn

2019-02-22 01:30

Tác giả: Nỗi Buồn Nhỏ Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ. Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa.

Một buổi sáng thật trong lành, tôi thức giấc với sự trượt dài trong cảm xúc, bật tung cửa số đón nhận ánh nắng ban mai. Tôi đã quen với cô đơn!

Cô đơn là đôi lúc tôi cảm thấy lạc lõng giữa những cảm xúc hỗn độn của tuổi trẻ nồng nhiệt, là nhớ về ai đó đã từng trong quá khứ với tôi một khoảng thời gian hạnh phúc, là kiếm tìm những con người đồng điệu để giải bày nhưng vô vọng. Đã có lúc tôi muốn ôm một cái thật ấm áp, khao khát một cái nắm tay thật chặt của người mình yêu thương để tìm lại hơi ấm ngày nào mình từng có, tự vẽ cho mình về một câu chuyện tình cảm, bạn bè mà chẳng bao giờ có thật cả.

Tôi đã quen với cô đơn

Cứ thế, tôi chẳng kịp phát hiện ra rằng mình cô đơn nhiều đến thế. Lúc nào cũng một mình, che giấu đi những cảm xúc và để mọi thứ tan đi lặng lẽ. Bởi bản thân không muốn những người yêu thương tôi phải đau lòng, suy nghĩ hay lo lắng. Có lẽ chính tôi đã tự mình chọn sự cô đơn đó. Lâu nay tôi quen đối mặt với tất cả mọi thứ. Có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng lâu dần cũng thành thói quen.

Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ. Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa. Tự hỏi tại sao? À phải rồi, mình là một đứa đã không giỏi nói chuyện, lại tự cô lập bản thân, dù người ta có hỏi, người ta có an ủi, tâm sự thì bản thân vẫn không đủ tin tưởng để tự mình giải bày hết tất cả cho họ. Chỉ là chưa bao giờ dám thử nói, chưa bao giờ muốn nói. Một mình là đủ rồi - suy nghĩ ấy cứ theo tôi suốt, mà chẳng biết tự khi nào nó trở thành câu châm ngôn sống luôn rồi.

Tôi đã quen với cô đơn

Chắc rằng sự cô đơn đó một phần nào là do vết thương lòng để lại. Tôi tự thu mình vào một góc để chẳng ai có thể phát hiện ra cảm xúc chênh vênh ấy vẫn còn tồn tại. Những đứa bạn hay trách tôi “Sao mày cứ buồn, không tâm sự với ai rồi lại tự mình chịu, mày không thấy mệt sao?”. Mệt chứ! Nhưng chịu thôi, tôi đã quá quen với những điều này rồi, chẳng còn chút thiết tha gì nữa. Tôi sợ rằng mỗi lần nói về điều đó, mọi thứ sẽ lại tuôn ra như chưa bao giờ được quên. Nên im lặng là tốt nhất.

Cô đơn là thế nhưng đôi khi tôi cũng được an ủi bởi cô đơn. Là những buổi xem phim trong rạp với những người lạ xung quanh, cười, khóc bao nhiêu cũng chả ai quan tâm, chả ai để ý. Là lang thang đâu đó, bất kể thời gian, bất kể thời tiết, thả hồn theo mây gió, điên khùng theo cách mà tôi muốn, miễn sao bản thân được thoải mái sống, thoải mái bay nhảy, thoải mái tự do. Đó là điều tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn, vẫn kiếm được những thú vui, niềm tao nhã cho cuộc đời bớt vô vị. Dù là buồn cỡ nào, rồi cũng sẽ vui lên thôi. Sau cơn mưa trời lại sáng và tôi sẽ được thấy cầu vồng.

Cô đơn là vậy đó! Đôi chút buồn, đôi chút vui, đôi chút chênh vênh với những suy nghĩ nửa trẻ con nửa người lớn. Thế nhưng tôi tin rằng sẽ có một ai đó sẽ tìm tôi sau những ngày tháng cô đơn.

© Nỗi Buồn Nhỏ - blogradio.vn

Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Tuấn Anh

Nỗi Buồn Nhỏ

Yêu là nhớ, nhớ là mong, mong là đợi và đợi chờ là hạnh phúc...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top