Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã quen với cô đơn

2019-02-22 01:30

Tác giả: Nỗi Buồn Nhỏ Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ. Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa.

Một buổi sáng thật trong lành, tôi thức giấc với sự trượt dài trong cảm xúc, bật tung cửa số đón nhận ánh nắng ban mai. Tôi đã quen với cô đơn!

Cô đơn là đôi lúc tôi cảm thấy lạc lõng giữa những cảm xúc hỗn độn của tuổi trẻ nồng nhiệt, là nhớ về ai đó đã từng trong quá khứ với tôi một khoảng thời gian hạnh phúc, là kiếm tìm những con người đồng điệu để giải bày nhưng vô vọng. Đã có lúc tôi muốn ôm một cái thật ấm áp, khao khát một cái nắm tay thật chặt của người mình yêu thương để tìm lại hơi ấm ngày nào mình từng có, tự vẽ cho mình về một câu chuyện tình cảm, bạn bè mà chẳng bao giờ có thật cả.

Tôi đã quen với cô đơn

Cứ thế, tôi chẳng kịp phát hiện ra rằng mình cô đơn nhiều đến thế. Lúc nào cũng một mình, che giấu đi những cảm xúc và để mọi thứ tan đi lặng lẽ. Bởi bản thân không muốn những người yêu thương tôi phải đau lòng, suy nghĩ hay lo lắng. Có lẽ chính tôi đã tự mình chọn sự cô đơn đó. Lâu nay tôi quen đối mặt với tất cả mọi thứ. Có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng lâu dần cũng thành thói quen.

Có đôi lúc, tôi muốn nói chuyện với một ai đó, bất kỳ ai cũng được, nói về bất kỳ điều gì, chỉ cần có một người để chia sẻ. Nhưng không ai cả, nhìn danh sách bạn bè đang sáng đó, có những người từng rất thân, nói chuyện rất nhiều, rất nhiều. Ấy thế mà, giờ ta chẳng thể nói nữa. Tự hỏi tại sao? À phải rồi, mình là một đứa đã không giỏi nói chuyện, lại tự cô lập bản thân, dù người ta có hỏi, người ta có an ủi, tâm sự thì bản thân vẫn không đủ tin tưởng để tự mình giải bày hết tất cả cho họ. Chỉ là chưa bao giờ dám thử nói, chưa bao giờ muốn nói. Một mình là đủ rồi - suy nghĩ ấy cứ theo tôi suốt, mà chẳng biết tự khi nào nó trở thành câu châm ngôn sống luôn rồi.

Tôi đã quen với cô đơn

Chắc rằng sự cô đơn đó một phần nào là do vết thương lòng để lại. Tôi tự thu mình vào một góc để chẳng ai có thể phát hiện ra cảm xúc chênh vênh ấy vẫn còn tồn tại. Những đứa bạn hay trách tôi “Sao mày cứ buồn, không tâm sự với ai rồi lại tự mình chịu, mày không thấy mệt sao?”. Mệt chứ! Nhưng chịu thôi, tôi đã quá quen với những điều này rồi, chẳng còn chút thiết tha gì nữa. Tôi sợ rằng mỗi lần nói về điều đó, mọi thứ sẽ lại tuôn ra như chưa bao giờ được quên. Nên im lặng là tốt nhất.

Cô đơn là thế nhưng đôi khi tôi cũng được an ủi bởi cô đơn. Là những buổi xem phim trong rạp với những người lạ xung quanh, cười, khóc bao nhiêu cũng chả ai quan tâm, chả ai để ý. Là lang thang đâu đó, bất kể thời gian, bất kể thời tiết, thả hồn theo mây gió, điên khùng theo cách mà tôi muốn, miễn sao bản thân được thoải mái sống, thoải mái bay nhảy, thoải mái tự do. Đó là điều tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn, vẫn kiếm được những thú vui, niềm tao nhã cho cuộc đời bớt vô vị. Dù là buồn cỡ nào, rồi cũng sẽ vui lên thôi. Sau cơn mưa trời lại sáng và tôi sẽ được thấy cầu vồng.

Cô đơn là vậy đó! Đôi chút buồn, đôi chút vui, đôi chút chênh vênh với những suy nghĩ nửa trẻ con nửa người lớn. Thế nhưng tôi tin rằng sẽ có một ai đó sẽ tìm tôi sau những ngày tháng cô đơn.

© Nỗi Buồn Nhỏ - blogradio.vn

Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Tuấn Anh

Nỗi Buồn Nhỏ

Yêu là nhớ, nhớ là mong, mong là đợi và đợi chờ là hạnh phúc...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

back to top